Truyền thuyết về vị thần vĩ đại, U Huỳnh và Chúc Chiếu không hề được ghi chép trong Đạo tàng. Vì vậy, Nữ Đế và Tuyết Dương cũng giống như tôi lúc đầu chỉ biết tới Thiên Đạo, không hề biết tới vị thần vĩ đại này.
Tôi không chỉ kể cho bọn họ nghe mối nhân quả giữa Nguyên Duệ và U Huỳnh, Chúc Chiếu, còn nhắc đến cả suy luận của Côn.
“Nếu không phải U Huỳnh Chúc Chiếu muốn xuất thế, Thiên Đạo cũng không đến nỗi đợi không được mà vội vã thoát khỏi nhân gian như vậy.” Tôi nói.
“Tạ Lan, cậu đã biết tầm quan trọng của chuyện này, vì cớ gì còn quay lại Quy Khư, cậu nên lập tức tới bên Nguyên Duệ, chăm sóc thật tốt cho cô ấy.” Tuyết Dương nói.
“Tôi quay lại Quy Khư là vì muốn hỏi cô một chuyện, mà chuyện này cần tới ký ức của Tham Lang Hộ Pháp trong thức hải của cô để giải đáp.”
“Là chuyện gì?”
Tôi nhìn Nữ Đế, nói: “Liên quan đến lai lịch chân chính của Ma Đạo Tổ Sư.”
“Lai lịch chân chính của Ma Đạo Tổ Sư? Tạ Lan, ngươi đang hoài nghi chuyện gì?” Nữ Đế hỏi.
“Nữ Đế Bệ hạ, chuyện này đối với tôi mà nói vô cùng quan trọng. Giờ đây vì chiếc vòng vận mệnh với Ma Đạo Tổ Sư mà bản thân tôi đã sinh ra ma chướng, nếu không thể làm rõ chuyện này, tương lai tôi chẳng thể nào đối mặt với Thiên Đạo.”
Sau đó, tôi bèn đem mấy chuyện vẫn luôn như dằm trong tim kể lại cho hai người bọn họ.
“Côn nói, tôi mới thực sự là đứa con của Vận Mệnh chứ không phải Thiên Đạo. Nếu lời này của Côn là đúng, vậy thì tôi với Đạo Tổ từ trước đến giờ vốn không phải người cùng một mệnh.” Tôi nói.
“Chuyện này là không thể nào, hai người đều là Thất Sát chuyển thế, nếu không phải cùng một mệnh, Thất Sát làm sao có thể trùng hợp chuyển thế tới trên người hai kẻ các ngươi kia chứ?” Nữ Đế nói.
“Vì vậy tôi mới muốn hỏi Tuyết Dương.”
“Tạ Lan, cậu rốt cuộc muốn hỏi tôi cái gì?” Tuyết Dương ngước nhìn tôi hỏi.
“Sát Phá Lang tam phương tứ chính, cô, tôi, Thùy Họa, trước đây khi sức mạnh mệnh bàn chưa mất đi tác dụng, ba người chúng ta vẫn luôn có thể kết nối với nhau, phụ thuộc lẫn nhau, cùng nhau đồng hành, có đúng hay không?” Tôi hỏi.
“Đúng, khi ấy chúng ta thân thiết vô cùng, nếu cậu gặp phải nguy hiểm gì, cả tôi và Thùy Họa cũng đều cảm nhận được. Chỉ cần ba người chúng ta bên nhau liền có thể phát huy sức mạnh bùng nổ của mệnh bàn tam phương tứ chính, tranh cướp cơ duyên, chiếm được tiên cơ.” Tuyết Dương nói.
“Chuyện tôi muốn biết là, giữa Tham Lang và Ma Đạo Tổ Sư có cùng cảm giác như vậy không?"
Câu hỏi này vừa thốt ra, Tuyết Dương lập tức cúi đầu im lặng, chìm trong suy tư.
Tôi biết cô ấy đang đánh thức ký ức của Hộ Pháp Thiên Tôn Tham Lang, việc này cần một khoảng thời gian rất dài.
Vì không muốn làm phiền cô ấy, tôi và Nữ Đế liền rời khỏi phòng.
“Tạ Lan, ta không hiểu cậu hỏi chuyện này là có ý gì.” Nữ Đế nói.
“Nếu tôi mới thực sự là đứa con của Vận Mệnh, Ma Đạo Tổ Sư tuyệt đối không có khả năng gánh vác trên mình mệnh cách Thất Sát.”
“Cậu cũng biết là, nếu như trên người ông ấy không mang mệnh cách Thất Sát, Mạt Lăng chắc chắn không thể nào tay nắm tay cùng với Tham Lang và Phá Quân khai phá cơ nghiệp Ma đạo. Khi ấy Nhân, Tiên hai đạo chia nhau thống trị toàn bộ thế giới nhân loại, nếu không có Sát Phá Lang, nhân gian làm sao lại có chỗ đứng cho Ma đạo kia chứ.”
“Nữ Dế Bệ hạ. ngài có lẽ đã nghe tới chuyện Thiên Tặc trộm mệnh.”
“Nếu như năm xưa không có Thiên Tặc Liễu Hà Sầu tìm cách trộm mệnh, vậy thì cũng không có ngươi của ngày hôm nay rồi.”
“Không, cho dù không có chuyện Thiên Tặc trộm mệnh, tôi vẫn là tôi, bởi vì mệnh mà Liễu Hà Sầu trộm về đó vốn chính là của tôi, chỉ là Tạ Lưu Vân tới sớm hơn một bước đã cướp nó đi mà thôi.”
“Thế nhưng chuyện Thiên Tặc trộm mệnh với Mạt Lăng thì có liên quan gì?”
“Nữ Đế Bệ hạ, chuyện Thiên Tặc trộm mệnh này cũng không đơn thuần chỉ là trộm đi mệnh cách.”
“Thế là thế nào?”
“Tôi hoài nghi Đạo Tổ vốn dĩ không phải có mệnh cách Thất Sát mà chính là Thiên Tặc chuyển thế, mệnh cách Thất Sát của ngài ấy vốn là do trộm mà có!”
“Suy luận thế này cũng to gan quá rồi!” Nữ Đế kinh ngạc nói.
“Thiên tặc vốn là thần trộm trên mặt trăng. Mệnh cách Thất Sát của Đạo Tổ không chỉ do trộm mà có, thậm chí thân phận đứa con Vận Mệnh của ngài ấy cũng là do trộm lấy. Từ đầu đến cuối, ngài ấy đang sắm vai một người vốn dĩ không tồn tại, mà người này lẽ ra ba nghìn năm sau mới thực sự xuất hiện.”
“Chuyện mệnh cách Thất Sát bị trộm mất mà ngươi nói Cô còn có thể miễn cưỡng tin được, thế nhưng sức mạnh vận mệnh làm sao có thể bị trộm cơ chứ?” Nữ Đế lại hỏi.
“Vốn dĩ không cần trộm, Vận Mệnh đã thất bại một lần, vì muốn che giấu đứa con thực sự của mình, Vận Mệnh đương nhiên cũng vui vẻ để ông ta sắm trọn cái vai diễn này.”