Đạo Tổ là ai, tôi đã suy tư rất lâu mà chẳng tìm ra được kết quả. Chỉ là sau vài cuộc thảo luận, lại rút ra kết luận cùng với Tuyết Dương và Nữ Đế, ma chướng giấu trong lòng tôi bấy lâu đã vơi đi rất nhiều.
Lúc này Nguyên Duệ đang phải trực tiếp đối mặt với uy hiếp của Thiên Đạo, tôi không thể trì hoãn thêm nữa, lập tức từ biệt hai người, ngự kiếm bay thẳng tới hư không.
Vũ trụ mênh mang, chuyện vượt qua tinh hà kịp thời tới bên cạnh Nguyên Duệ đã định là một một chuyến đi dài.
Điều duy nhất khiến tôi mừng vui ấy là, trước mắt Thiên Đạo vẫn còn trong trạng thái suy yếu, mà Nguyên Duệ lúc này có lẽ đã gặp Kiêm Hà và Thùy Họa, trước khi toàn bộ sức mạnh thực sự hồi phục, Thiên Đạo chẳng sức lực đâu mà đi đối mặt trực tiếp với ba vị Thần Thái Cổ.
……
Lúc trước chuyện Tiên Đạo Tổ Sư Mộ Dung Nguyên Duệ ở nhân gian sinh con đã gây ra tiếng vang lớn truyền khắp Tam giới, mà trong Thái Cổ Tam Giới cũng vậy.
Thời khắc lũ trẻ được sinh ra, tộc Chiến Thần mới biết được hóa ra Chủ Thần của bọn họ vẫn luôn mang theo chiếc bụng bầu vì người trong tộc mà chiến đấu, mà các vị Chủ Thần khác cũng vì thế mà càng thêm kinh ngạc.
Sau khi lũ nhóc ra đời, Mộ Dung Nguyên Duệ mới tiết lộ thân phận chủ mẫu Ma đạo tại nhân gian của mình.
Vì vậy, lúc này Ma đạo lại một lần nữa gây ra một cuộc bàn tán gay gắt giữa các chư thần, thế nhưng vì trước đó tôi đã nói Ma đạo tuyệt đối sẽ không can thiệp vào chuyện của Thái Cổ Tam Giới, việc này cũng nhanh chóng lắng xuống.
Sau khi Kiêm Hà biết được tin này liền ngay lập tức chỉnh đốn đại quân Ma giới cùng mười hai chiếc tàu chiến luôn trong tình trạng khẩn cấp.
Tiếp đó, cô vội vàng tới Chiến Thần điện thăm Nguyên Duệ.
Sau khi sinh con Nguyên Duệ suy yếu vô cùng, toàn bộ sinh cơ dường như đã bị hai đứa nhóc con này mang đi bằng sạch, âm dương hai khí trong huyền quan cũng theo đó mà biến mất không còn một mảnh.
Chiến Thần lúc này đây còn không bẳng cả một binh sĩ yếu nhất của Thần tộc.
Lúc Kiêm Hà tới, Nữ Thần Phục Thù và Nữ Thần Băng Giá mỗi người đều đang ôm một đứa trẻ, Nguyên Duệ mặc đồ ngủ, khoanh chân đả tọa trên giường.
“Kiêm Hà bái kiến chủ mẫu.” Kiêm Hà khom lưng hành lễ.
“Thôi nào, giữa ta và cô có cần xa cách như vậy không.”
“Chủ mẫu có công lớn, Kiêm Hà chỉ là muốn biểu đạt sự tôn kính xuất phát từ tận đáy lòng mình.” Kiêm Hà cười hì hì nói.
“Công lớn ở chỗ nào kia chứ?”
Lời này vừa nói ra, liền hiều được Kiêm Hà muốn ám chỉ chuyện gì, khuôn mắt thoáng chốc liền đỏ bừng.
Kiêm Hà thấy cô ngại ngùng, liền không trêu trọc thêm nữa, bước tới ôm lấy đứa trẻ trong lòng Nữ Thần Phục Thù.
Đứa trẻ trong lòng Nữ Thần chính là Thánh Tử Chúc Chiếu, Chúc Chiếu vốn là Thánh Thú do tinh hoa và năng lượng mặt trời sở hóa thành, đại diện cho hai mặt tích cực của tính dương, đó là quang minh vô tà, chí dương chí cương.
Cảm giác được ma ý trên người Kiêm Hà, tiểu Chúc Chiếu khẽ cau đôi mày nhỏ.
Nhìn thấy vậy, Kiêm Hà rút lại đôi tay đang vươn ra, hỏi Nữ Thần Phục Thù: “Tôi có thể ôm không?”
“Có lẽ là không được, ma ý của chủ nhân Huyễn Ma trên người cô quá nồng đậm, chỉ sợ Thánh Tử sẽ không thích cô.” Nữ Thần Phục Thù nói.
Nữ Thần Phục Thù tu luyện sức mạnh hắc ám thuộc về Hỗn Độn Bản Nguyên, thế nhưng cô ấy dù gì cũng là chính thần trong Thần giới, là cấm kỵ của vạn tà, sẽ không bị Chúc Chiếu ghét bỏ.
Mà Kiêm Hà lại không giống vậy, cơ thể Kiêm Hà là Huyễn Ma, mặc dù đã ngưng tụ được ma cách hoàn hảo, thế nhưng bản chất vẫn là ma.
Không thể ôm được Chúc Chiếu, Kiêm Hà vô cùng tiếc nuối, quay sang ôm Thánh Nữ U Huỳnh.
Lần này không hề bị ghét bỏ, ngược lại U Huỳnh đang chìm trong giấc ngủ sâu còn khẽ mỉm cười.
Thánh Thú U Huỳnh là do năng lượng và tinh hoa của mặt trăng sở hóa, thích tất cả những gì thuộc về năng lượng hắc ám, đối với những sinh vật trong bóng tối vẫn luôn tự nhiên sinh ra cảm giác yêu thích.
Kiêm Hà ôm lấy U Huỳnh, theo bản năng bắn ra một tia thần niệm đi cảm ngộ trạng thái thân thể của đứa bé, chẳng ngờ được tia thần niệm này vừa mới chạm vào cơ thể của U Huỳnh liền biến mất tăm mất tích.
Kiêm Hà kinh ngạc vô cùng, lại bắn ra một tia thần niệm để thử lại, cuối cùng lại tiếp tục bị tiểu U Huỳnh nuốt sạch sành sanh.
“Cô sinh ra cái đồ ghê gớm gì thế này?”(1) Kiêm Hà kinh ngạc thốt lên.
(1) Bản gốc là: sinh ra quái vậy gì thế này. Nhưng nếu dùng từ quái vật thì có chút nặng nề, cho nên người dịch sửa lại như trên.
Nhìn thấy Kiêm Hà kinh ngạc như vậy, Nguyên Duệ mỉm cười nói: “Nhất âm nhất dương gọi là Đạo, âm dương khó đoán gọi là Thần, khen cho cô đường đường là Ma chủ, vậy mà lại muốn dùng thần niệm đi dò xét Thánh Thú U Huỳnh nhà ta.”
Nghe Nguyên Duệ giải thích toàn bộ lai lịch của U Huỳnh và Chúc Chiếu, Kiêm Hà kinh ngạc đến nỗi miệng há to có thể nhét vừa cả quả trứng, một lời cũng không thể thốt ra nổi.
Đôi trai gái này được sinh ra từ sự giao hòa kết hợp huyết khí âm dương giữa tôi và Nguyên Duệ, quả thực là một sự sắp đặt của số phận, cũng khó trách Kiêm Hà ngạc nhiên đến thế.
“Lúc trước tôi với Tạ Lan còn lo lắng có khi nào lại sinh ra hai con thú nhỏ, lần này coi như cũng có thể khiến anh ấy an tâm rồi.” Nguyên Duệ nói.
“Đã đặt tên chưa, lẽ nào cứ vậy mà gọi hai đứa là U Huỳnh, Chúc Chiếu sao?” Kiêm Hà hỏi.
“U Huỳnh, Chúc Chiếu đương nhiên sẽ không thể dùng làm tên rồi, thế nhưng chuyện đặt tên tôi vốn không giỏi, không bằng cô giúp tôi chọn một cái?”
Lời này của Nguyên Duệ vốn chỉ là khiêm tốn mà nói, thân là Tiên Đạo Tổ Sư, Thánh Nữ Côn Lôn, Thái Cổ Chiến Thần thanh cao nhã nhặn, nhan sắc diễm lệ tài năng tột bậc, chuyện đặt tên này bản thân sao có thể giao cho người khác chứ.
Chỉ có điều cô ấy biết Kiêm Hà là đạo lữ của tôi, tình cảm dây dưa sâu đậm nên mới cố ý bày tỏ lòng tốt.
Nguyên Duệ không giống Thùy Họa, Thùy Họa vốn là người trong mắt không dung được một hạt cát, Nguyên Duệ là người thấu tỏ thế sự, thông hiểu nhân tình. Suy cho cùng Chiến Thần Chi Đạo không phải chỉ dùng để chiến đấu, còn có thể dùng để lung lạc nhân tâm.
“Tôi làm gì có tư cách chứ.” Kiêm Hà khước từ.
“Làm sao lại không, đừng quên lũ nhóc lớn lên cũng phải gọi cô một tiếng ‘mẹ’”.
“Được, vậy tôi sẽ chọn cho tiểu U Huỳnh một cái.”
Lời này của Nguyên Duệ khiến Kiêm Hà vô cùng vui vẻ, về phần tên của Chúc Chiếu, cô ấy đương nhiên sẽ không chọn, mặc dù không giống Nguyên Duệ thấu tỏ thế sự, thế nhưng chuyện giữ chừng mực cô vẫn hiểu được.
Kiêm Hà là Huyễn Ma thế nhưng cũng không phải là không có chút tài học nào.
Ngược lại, cô ấy ở trong điện Vạn Ma, núi Không Minh nghiên cứu Đạo Tàng suốt ba nghìn năm đã thuộc lòng hết thảy, sau lại được Ma Đạo Tổ Sư truyền dạy, giải đáp những chuyện còn mù mờ, tài học trên người cũng vượt qua quá nửa nữ nhân trong thiên hạ này.
Chỉ là, chuyện đặt tên cho U Huỳnh cũng không dễ dàng như vậy.
Trong lúc Kiêm Hà đang chìm trong suy tư, một vị nữ quan đứng ngoài cửa cất giọng thông báo: “Chiến Thần Bệ hạ, Tử Thần tới thăm hỏi.”
Lời này vừa dứt, một cỗ lạnh lẽo thấu tận xương cốt bao trùm khắp cả Thần điện…