Tôi cứ lẳng lặng đứng đó, nhìn hai người đối cờ.
Xuống cờ chậm lắm, giống như mỗi bước cờ đều phải trông cho hết kiếp mới xong được một con.
Tôi đang cố gắng nghiền ngẫm đường đi nước bước của họ, mà hai người này đối cờ không phải dựa theo quy tắc bình thường.
Không có binh qua thiết mã, một mất một còn, cũng không nhờ tiên nhân chỉ đạo cố gắng xoay chuyển tình thế.
Hai bên tướng soái đều là tứ diện sở ca, nhưng lại không ai chiếu tướng cả.
So với một bước chiếu tướng thì dường như họ quan tâm đến sự được mất của một binh một tốt hơn.
Ở trong không gian kín mít như thế làm gì có khái niệm về thời gian cơ chứ, tôi cũng không cảm nhận được dòng chảy của thời gian, giống như đã trôi qua ba ngày, năm ngày, lại giống như đã trôi qua mấy năm vậy.
Ván cờ của họ cuối cùng cũng sắp đánh xong rồi.
Người áo đen chỉ còn lại, tướng quân, một tướng, một xa, mà bên Tạ Lưu Vân vẫn còn đầy ắp những quân cờ, mã pháo đầy đủ.
“Chiếu tướng.
” Tạ Lưu Vân lên tiếng.
Nếu như lúc này người áo đen muốn giải vây, nhất định phải hy sinh quân xa cuối cùng.
Nhưng hình như người đó căn bản không nhìn thấy được quân xa vậy, trực tiếp bỏ cuộc, ông thở dài một tiếng rồi nói: “Ta thua rồi.
”“Ba nghìn năm trước chính là thế cờ này, ba nghìn năm sau vẫn không thay đổi, ngươi có còn muốn tiếp tục không?” Tạ Lưu Vân cất lời.
“Cuối cùng ta vẫn không đấu lại ngươi.
”“Vận mệnh là bàn cờ, chúng sinh là con cờ, hai ta nếu đã là con cờ, thì làm sao có thể giải thoát được sự ràng buộc của bàn cờ cơ chứ.
” Tạ Lưu Vân thở dài rồi nói tiếp.
Sau khi bỏ cuộc, người áo đen vung tà áo đứng dậy, vác lá cờ chiêu hồn lên lưng rồi quay người rời đi.
Bóng của người thường, càng đi xa thì nó sẽ càng nhỏ dần.
Nhưng chắc là tôi hoa mắt thôi, tôi cứ cảm thấy bóng của người đó càng đi xa lại càng to lớn.
Tôi ngơ ngác nhìn người đó rời đi, bóng lưng đó sau cùng như trở nên đỉnh thiên lập địa, rồi trực tiếp xé toạc ra một vết nứt, phá tan hư không, bước ra từ không gian này.
Tạ Lưu Vân cũng như tôi đứng ngây ngốc ở đó nhìn theo bóng lưng của ông ấy, ánh mắt thật đìu hiu.
“Người đó là ai thế?” Tôi hỏi.
“Ngươi biết mà.
”Tôi đương nhiên biết người đó là ai rồi, có thể xuất hiện trong bên trong không gian của cỗ quan trấn hồn đối cờ cùng Tạ Lưu Vân, ngoại trừ Ma đạo tổ sư thì còn ai vào đây nữa.
“Không phải tàn hồn của ông ấy đã biến mất rồi sao?” Tôi lại hỏi.
“Sự biến mất của tàn hồn chẳng qua là để hắn đứt đi cơ duyên chuyển thế trực tiếp thôi, chứ không tiêu hủy hắn triệt để được.
Tu vi đạt đến cảnh giới như Ma đạo tổ sư, sớm đã không cần sử dụng ba hồn bảy phách để định sinh tử rồi.
” Tạ Lưu Vân đáp lời.
“Vậy ông ấy có thể bước ra khỏi cỗ quan trấn hồn, có phải rất nhanh sẽ trùng sinh trở về không?”“Sẽ không.
Nếu hắn còn ở trong cỗ quan trấn hồn thì còn có thể dùng thần niệm để hiện hình, đợi khi hắn đi ra ngoài sẽ cùng thiên địa đồng quy, đến lúc đó, không phải là đạo, cũng không phải là ma, đối với hắn mà nói mới là sự hủy diệt triệt để.
” Tạ Lưu Vân cảm khái tiếp lời.
Tuy rằng tôi bởi vì tâm tư riêng tác quái, không hy vọng Ma đạo tổ sư trùng sinh, nhưng khi nghe Tạ Lưu Vân nói ông đã bị hủy diệt triệt để, trong lòng vẫn mang theo sự thương cảm tột cùng.
Ban đầu tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng to lớn của ông, có uy năng để phá vỡ hư không, giống như đến cả đất trời cũng có thể khiêu chiến.
Nhưng lại không nghĩ rằng một bước của ông bước ra, lại chính là con đường hủy diệt bản thân mình.
“Vốn dĩ hắn vẫn còn có một sợi sinh cơ trong mệnh cách Thất Sát mà Bạch lão quỷ trộm được, cho nên mới có trận cá cược vừa nãy giữa ta và hắn, nếu hắn thua thì chỉ có thể bỏ cuộc mà thôi.
”“Vậy ông cũng lợi hại lắm, đến người đó cũng có thể thắng được.
”“Tôi không bằng một phần ngàn của hắn đâu, mà người thắng cũng không phải là tôi.
Thật sự thì thắng thua sớm đã được định sẵn, chẳng qua tôi chỉ đến để phục bàn mà thôi.
”“Được thôi, nếu bây giờ ông đã thắng, có phải nên bắt đầu nói về thân thế của tôi rồi không?” Tôi hỏi.
“Được.
”……Hai mươi bảy năm về trước, ngày Thìn tháng Giêng, Tạ gia thôn Bạch Vụ lâm bồn quý tử.
Vì khó sinh, cho nên khi đứa bé ra đời toàn thân tái nhợt, rõ ràng đã chết trong bụng mẹ.
Ông lão nhà họ Tạ bế theo cháu của mình đến tìm Bạch lão quỷ để an táng cho đứa bé, nhưng lão lại nói đứa bé này tuy tiên thiên vô mệnh, nhưng sinh cơ vẫn chưa đứt.
Thật ra, không phải tôi tiên thiên vô mệnh.
Mà cái mạng của tôi đã bị cướp đi từ trong bụng mẹ rồi, mà người cướp nó đi, chính là Tạ Lưu Vân đây.
Bạch lão quỷ cứ tưởng mình có thể dự đoán được thiên cơ, nên đã giở thủ đoạn thông thiên chơi trò trộm mạng, nhưng lão lại không biết so với Tạ Lưu Vân, lão vẫn bị phỗng tay trên, bởi vì mạng của tôi chưa kịp ra đời đã bị Tạ Lưu Vân trộm đi mất rồi.
“Tại sao ông lại làm vậy?” Nghe đến đây tôi liền hỏi.