Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 128 - Chương 128: Thân Thế Sáng Tỏ (2).

Chương 128: Thân Thế Sáng Tỏ (2).

“Trách là trách ngươi sinh không đúng thời điểm, ngươi không nên ra đời vào ngày sao Thiên Tặc trực ban.

Dù cho ta không trộm cái mạng của ngươi thì Bạch lão quỷ cũng sẽ nghĩ cách để hại chết ngươi, sau đó sẽ vì ngươi mà đến đàm Cửu Long trộm mạng, ta chẳng qua chỉ là giành trước hắn một bước thôi.

”Tạ Lưu Vân nói, lúc ông nội tôi bế một đứa bé đỏ hỏn là tôi đấy đến tìm Bạch lão quỷ, lão liền chắc chắn đây chính là ý trời đã định, mọi chuyện tất thành.

Ngay trong đêm đó liền bắt đầu cùng sư mẫu hai người xuống đàm Cửu Long, thi triển thuật pháp Ma đạo đang ẩn chứa thiên cơ, để trộm mệnh cách Thất Sát về cho tôi.

Chỉ cần có thể trộm được mệnh cách Thất Sát cho tôi, trong mệnh cách đó có ấn ký của Ma đạo tổ sư, có thể thức tỉnh từng chút theo thời gian.

Đợi cho đến ngày Cửu Tinh tề tựu đất trời biến hóa, Ma đạo tổ sư sẽ có thể trùng sinh từ cơ thể của tôi.

Và rồi mặc cho lão có vắt óc suy tính cũng không ngờ được sau khi Tạ Lưu Vân nhảy xuống đàm Cửu Long vẫn không chết, mà còn dùng thần hồn để vào cỗ quan trấn hồn, cuối cùng thành ra Bạch lão quỷ mới là người bị tính kế.

Trước là Tạ Lưu Vân trộm mạng của tôi, tiếp theo là đợi lão Bạch đi trộm mạng, sau đó ông liền trực tiếp lấy mạng của tôi cùng mệnh cách Thất Sát đều đưa hết vào cơ thể tôi, cuối cùng sẽ do Bạch lão quỷ và sư mẫu kết tụ ba hồn bảy phách cho tôi lại từ đầu.

Như vậy mà nói, chính là bổn mạng của tôi đang trấn giữ, mệnh cách Thất Sát trong ấn ký của Ma đạo tổ sư sẽ không có cách nào thức tỉnh.

Không chỉ không có cách thức tỉnh, ngược lại còn theo tôi lớn lên từng ngày, khi ý thức của tôi trở nên hùng mạnh sẽ có thể trấn áp nó triệt để.

Ban đầu Thùy Họa có nói, nếu như tôi gánh vác mệnh cách Thất Sát thì sẽ không thể là mạng của người khác được, bởi vì trên thế giới này tuyệt đối không thể tồn tại người có hai mệnh cách.

Nghe Tạ Lưu Vân nói thế tôi mới hiểu hết được mọi chuyện, là do tôi không được sinh ra trong bụng mẹ, chưa có được mệnh cách của riêng mình, tất nhiên là có thể tồn tại chung với mệnh cách Thất Sát rồi.

“Nói thế thì… Từ đầu tới cuối, cái mạng này vẫn là của bản thân tôi?” Tôi vội hỏi ông.

“Đương nhiên, Tạ Lan thì cuối cùng vẫn là Tạ Lan thôi, cho dù đến tận bây giờ ta vẫn không nhìn thấy được sở trường gì trong ngươi.

” Tạ Lưu Vân cười tôi nói.

Nghe ông nói thế thì tôi nhẹ nhõm đi rất nhiều, tôi liền chuyển chủ đề hỏi ông.

Nếu cái mạng này là của chính bản thân tôi, tại sao hôm đó khi tôi nhìn thấy tranh của ông, lại có cảm giác quen thuộc của tiền kiếp đến thế?“Tại sao tôi lại có ký ức của ông?” Nghĩ đến đây tôi liền hỏi.

“Chỉ dựa vào cái mạng của ngươi sẽ không thể phong ấn được mệnh cách Thất Sát đâu, cho nên ta đã động tay vào cái mạng của ngươi.

”“Ông làm gì cơ?”“Ta đem một ít thần niệm của ta vào mạng của ngươi, để trấn áp mệnh cách Thất Sát trong ấn ký của Ma đạo tổ sư.

”“Ồ, ra là thế.

”Tới đây thì, liên quan đến thân thế của tôi cuối cùng cũng đã sáng tỏ.

Mạng của tôi thì vẫn là của tôi, tuy mệnh cách Thất Sát không phải là thứ tôi muốn có, nhưng cũng phải gánh vác nó đến cuối đời rồi.

Cũng may là khi nãy Ma đạo tổ sư bước ra cỗ quan trấn hồn, mệnh cách Thất Sát mà ông giữ trong ấn ký cũng theo đó mà biến mất triệt để, từ đó sẽ không còn ảnh hưởng đến tôi nữa.

Thần niệm của Tạ Lưu Vân trong người tôi cũng đã bị ông thu lại.

“Bên trong cỗ quan này là gì vậy?” Tôi hỏi tiếp.

“Ngươi có thể đoán ra mà.

”“Thuật pháp thần thông của Ma đạo tổ sư?”“Đúng vậy, thế ngươi có muốn học không?” Tạ Lưu Vân hỏi tôi.

“Không.

Mẹ tôi nói, đừng lấy những gì không phải là của mình.

” Tôi nghĩ sao thì nói vậy.

Thật ra tôi cũng có chút dối lòng đấy, bởi vì thuật pháp thần thông của Ma đạo tổ sư đối với thời đại Mạt pháp mà nói thì nó chính là cơ duyên hiếm hoi không dễ có được.

Chỉ là không biết vì sao, bản năng của tôi lại kháng cự những thứ này lắm.

Cảm giác này khác với lúc tôi đi theo Khương Tuyết Dương để học đạo, tôi thà bắt đầu từ con số không, cũng không muốn mượn danh nghĩa của Ma đạo tổ sư để một bước lên mây.

Nếu như là tôi của lúc trước, thì còn có thể không từ chối, ha ha.

“Tạ Lan, Thất Sát là đạo tặc nhiễu loạn thế giới, cho dù bây giờ ngươi từ chối thừa kế chân truyền của Ma đạo tổ sư, tương lai vẫn sẽ đi theo vết xe đổ của hắn.

Tư chất của ngươi còn thua xa hắn rất nhiều, chỉ e con đường này của ngươi sẽ gian nan hơn hắn năm xưa gấp vạn lần.

”“Ông biết rõ tôi không nguyện ý làm Ma Đạo Tổ Sư gì kia mà, nếu thật sự trong tương lai phải bước đi trên con đường lúc trước của ông ấy thì tôi vẫn hi vọng bản thân có thể dựa vào tâm ý của Tạ Lan tôi mà hành sự, bước đi từng bước một.

”“Ồ.

Những gì cần nói cũng đã nói xong, ta cũng nên đi rồi.

” Tạ Lưu Vân nói.

“Ông định đi đâu?”“Nhân gian đã không còn Ma Đạo Tổ Sư, vậy thì hà tất phải có Tạ Lưu Vân ta nữa chứ.

”Nói xong câu này, Tạ Lưu Vân cầm lấy cây cờ chiêu hồn có chữ Đạo phía sau ông ta, nhất bộ thập trượng, xé tan hư không mà bước đi như dáng vẻ của Ma Đạo Tổ Sư trước đó.

Chỉ là bóng lưng của ông ta so với Ma Đạo Tổ Sư vẫn còn kém xa, song vẫn khiến người ta khó quên như nhau.

Ngay lúc bóng dáng Tạ Lưu Vân mỗi lúc một xa tôi mới chợt nhớ đến câu hỏi mà Côn Lôn Tiên Tử nhờ tôi chuyển lời, tôi lớn tiếng hỏi với theo: “Có người nhờ tôi hỏi ông một câu, tại sao ông lại không ghé thăm núi Côn Lôn lần nữa?” Tạ Lưu Vân hơi khựng lại, song vẫn không ngừng bước tiếp, từ xa vọng hồi đáp một câu: “Thử tâm hiệu khiết như minh nguyệt, thiên nhai hà xứ bất Côn Lôn!”

Bình Luận (0)
Comment