Sau khi Ma Đạo Tổ Sư và Tạ Lưu Vân rời đi, trong cổ quan trấn hồn này chỉ còn mỗi mình tôi.
Tôi và bọn họ không giống nhau, nếu tôi muốn thì chỉ cần định thần tập trung, quán tưởng cơ thể của tôi ngoài kia thì liền có thể thoát khỏi nơi đây.
Nhưng tôi chưa vội rời đi lúc này, tôi vẫn còn vài chuyện nghĩ không thông.
Thời gian cùng Khương Tiết Dương tu hành trước đây, bởi vì trong lòng có quá nhiều khúc mắc, từ đầu đến cuối không thể phá vỡ cảnh giới tâm linh, mà bây giờ, thân thế của tôi đã sáng tỏ, thần thức của tôi chưa bao giờ sảng khoái như lúc này.
Có nhiều chuyện tôi nghĩ mãi không thông thì sau khi đến đây cũng đã được sáng tỏ.
Ví dụ như, Âm Ti ba lần điểm mão tên tôi, có lẽ từ lâu Âm Ti đã tra ra được việc trộm mạng.
Chẳng qua bọn họ mưu toan quá nhiều việc, không chỉ tính kế Ma Đạo Tổ Sư mà còn tính kế cả Tạ Lưu Vân.
Đối với Âm Ti mà nói, Ma Đạo Tổ Sư là một mối đe dọa, mà Tạ Lưu Vân cũng thế.
Ma Đạo Tổ Sư hiển nhiên là vạn cổ kỳ tài, mà Tạ Lưu Vân lại có thể cùng ông đấu cờ, rõ ràng cũng là nghìn năm hiếm thấy.
Luận đạo pháp tu vi, cả đời Tạ Lưu Vân này vĩnh viễn không thể sánh với Ma Đạo Tổ Sư, nhưng khí phách của ông, nhất là câu nói “Nhân gian không còn Ma Đạo Tổ Sư, vậy thì hà tất phải có Tạ Lưu Vân”, thật khí phách ngút ngàn.
Điều khiến tôi bái phục nhất ở Tạ Lưu Vân là sự tính toán hoàn mĩ của ông ta, Bạch Lão Quỷ so với ông ta mà nói thì vẫn còn kém xa mọi mặt.
Phong thái vô song của hai con người này, khiến tôi phải khắc cốt ghi tâm.
Người xưa nói quả không sai mà, quân tử bất hoạn vô lượng hiện đại tắc lượng đại.
Hôm nay tôi ở trong cỗ trấn quan này, mắt thấy tai nghe, đã thay đổi triệt để nhân sinh quan của tôi trong vô thức.
Trước đây tôi từng có sự kiêng kị đối với mệnh cách Thất Sát, bây giờ thì tôi không cần cố gắng tránh né nữa.
Nếu đã không thể tách rời thì xem như mệnh cách Thất Sát này thuộc về tôi đi.
Còn về việc mệnh cách từng náo loạn thế giới này sẽ đưa tôi về đâu thì chỉ đành chờ đợi thời gian trả lời rồi.
Phải một lúc lâu sau tôi mới đứng dậy, tuy thần lực thì không rõ mạnh yếu nhưng lồng ngực tràn đầy kiêu hãnh luôn đó.
Tôi thề với đất trời, từ nay về sau sẽ không bao giờ tự xem thường bản thân nữa, như chính câu nói, tam quân có thể thu phục tướng, nhưng không ai có thể thu phục được sự quyết tâm và tham vọng.
Cho dù không tuyệt thế giỏi giang như Ma đạo tổ sư ngày trước thì cũng phải học theo Tạ Lưu Vân tỏa sáng rực rỡ.
Sau khi quán tưởng ra khỏi quan trấn hồn, linh hồn của tôi quay về hòa nhập với thể xác.
Tôi cầm lấy kiếm phân thủy, bơi ngược lên trên.
Không biết là đã qua bao lâu kể từ khi tôi xuống nước, cũng không rõ bây giờ trên kia đã phát sinh loại tình huống gì rồi.
Vừa ra khỏi cái hang không đáy, tôi liền nghe tiếng ầm ầm rồi cái hang bắt đầu sụp đổ.
Động tĩnh này lớn đến nỗi đất trời rung chuyển.
Một nửa núi Phục Ngưu bị hố đen nuốt chửng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tiếp đó, nước sông bắt đầu dao động, mặt nước vốn yên tĩnh của đàm Cửu Long bắt đầu di chuyển.
Lần này thứ chuyển động không phải là dòng nước chết mà là dòng nước đục ngầu dữ dội của sông Hoàng Hà.
Nhẩm tính thì đây cũng là thời khắc nước lũ mùa thu tràn về.
Đàm Cửu Long và nước sông Hoàng Hà hòa lại làm một, từ nay về sau mọi thứ ở đây sẽ vĩnh viễn bị phù sa sông Hoàng Hà chôn vùi, mà cỗ quan trấn hồn có lẽ cũng không còn cơ hội xuất hiện nữa rồi.
Dòng nước chảy xiết vô cùng, nhưng may là thanh kiếm phân thủy trong tay tôi vẫn không hề hấn gì, tiếp tục hướng thẳng lên trên.
Lại không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng trồi lên khỏi mặt nước.
Vừa lên đến, tôi liền cảm nhận được một lực vô hình nhẹ nhàng quấn lấy thân tôi, một khắc sau đó, cơ thể tôi bị nhấc bổng lên trời rồi vững vàng đáp xuống mũi thuyền ô bồng.
Lúc này vẫn là ban đêm, nhưng lại không phải là cái đêm đầu tiên mà tôi xuống nước.
Trời mưa lất phất, trên bờ sông nhấp nháy ánh đèn.
Người của Đạo môn và Âm Ti đã rút đi một nửa, âm nhân thiên hạ cũng đã rời đi hết.
Trên thuyền không chỉ có Trương Chi Viễn và vị Côn Lôn tiên tử đeo khăn che mặt kia mà sư phụ của tôi – Khương Tuyết Dương cũng ở đó, hơn nữa thần sắc của cô ấy xem ra gần như đã khôi phục hoàn toàn, từ lúc tôi đáp lên thuyền, cô ấy luôn nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
“Tôi xuống dưới kia đã được mấy ngày rồi?” Tôi hỏi“Tính đến thời điểm hiện tại thì cậu xuống nước đã xấp xỉ bảy ngày bảy đêm rồi đó.
” Tuyết Dương trả lời.