Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 130 - Chương 130: Trở Về Nhân Gian (2).

Chương 130: Trở Về Nhân Gian (2).

Tôi thoáng giật mình, tuy tôi vẫn cảm nhận được thời gian tôi ở dưới kia không phải là ngắn nhưng lại không nghĩ nó lâu đến thế.

Khi ý thức được thời gian, tôi liền cảm thấy sức cùng lực kiệt, bụng đói cồn cào.

Vốn dĩ trước đó từ dưới đáy nước đi lên chỉ tập trung vào ý chí tính thần mà quên đi sức lực có hạn của cơ thể, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, tôi liền ngồi bệt xuống sàn.

Thấy vậy, Côn Lôn tiên tử liền lấy từ trong túi áo ra một chiếc lọ sứ, từ trong đó lấy ra vài viên đan hoàn màu trắng như tuyết đưa tôi và nói: “Tuyết liên đan này có thể giúp cậu bổ túc sinh khí, Tạ công tử, cậu dùng trước đi.

”Đan hoàn trắng như tuyết cực hấp dẫn, nhưng mị hoặc lòng người hơn cả lại là đôi tay mềm mại của cô ấy.

Tôi cảm động nhận lấy, nhưng ai mà ngờ đến chút sức lực tay tôi cũng không có, làm tôi xấu hổ chết đi được.

“Sao nào? Lẽ nào cần tôi bón cho cậu ăn hả?”, ngữ khí của Côn Lôn tiên tử có vài phần trêu chọc.

“Đa tạ tiên tử cho thuốc, để tôi đến giúp cậu ta.

” Sư phụ của tôi nói.

Tuyết Liên đan vừa xuống cổ họng liền là một cảm giác mát lạnh, tinh thần chấn động một phen.

“Đừng vội, Tuyết Liên đan là một loại thuốc quý hiếm của Côn Lôn, trước khi đứng dậy, cậu hãy ngồi thiền và hấp thụ nó theo cách mà tôi đã dạy cậu trước đó.

Bọn tôi đã ở đây đợi cậu rất nhiều ngày như vậy rồi, đợi thêm một chút cũng đâu tính là gì.

” Khương Tuyết Dương nói.

Tôi nhìn sư phụ gật đầu rồi sau đó bắt đầu ngồi thiền và niệm thiền chú mà cô ấy đã dạy.

Một lúc sau, tôi mở mắt ra và đứng dậy, trước tiên tôi cúi người đa tạ Côn Lôn Tiên tử, sau đó liền hướng Trương Chi Viễn và Sư phụ của tôi hành lễ.

“Dưới đó quả thật có cỗ quan trấn hồn, tôi cũng đã xuất hồn của mình vào bên trong đó.

” Tôi nói.

“Vậy cậu có gặp được sư đệ của ta không?” Trương Chí Viễn ngay khi nghe tôi nói hồn tôi đã vào cỗ quan trấn hồn liền kích động hỏi.

“Đã gặp qua.

” “Tạ Lan, mau nói cho tôi biết cậu đã gặp phải chuyện gì, đừng giấu giếm bất kì chi tiết nào cậu đã gặp phải trong cỗ quan trấn hồn.

Cậu cũng thấy rồi đó, người của phủ Thiên Sư và Âm Ti trên bờ kia đều đang chờ đợi một kết quả.

Cái mạng của cậu bây giờ chỉ có thể dựa vào sự bảo vệ của sư phụ cậu mà thôi, cho dù có mang cái thân già này ra e là vẫn không thể qua được bọn họ.

” Trương Chí Viễn nói với ánh mắt hừng hực.

Tôi quay đầu nhìn vị sư phụ của tôi, cũng không hiểu vì sao, trước khi đưa ra sự lựa chọn này, dường như tôi đã quen ỷ lại vào cô ấy mất rồi.

Cảm giác tin tưởng mà cô ấy mang đến cho tôi có thể nói là còn sâu đậm hơn là Bạch Lão Quỷ trước kia, thậm chí còn có thể sánh ngang với Thùy Họa.

“Cậu cứ nói đi.

” Khương Tuyết Dương nói.

“Được.

”Sau đó, tôi mang toàn bộ chuyện sau khi vào cỗ quan thì gặp được Ma Đạo Tổ Sư và Tạ Lưu Vân đấu cờ kể qua một lượt, tôi cũng giải thích về thân thế của mình, chỉ đẩy mọi thứ theo tính toán của Tạ Lưu Vân.

Còn về mệnh cách Thất Sát, tôi không dám nói nó đang ở trên người mình mà chỉ dám thoái thác rằng đã bị Ma Đạo Tổ Sư tước đoạt lại và mang theo đi vào hư không rồi.

Dẫu sao mệnh cách Thất Sát cũng thuộc dạng cá biệt, tam sinh thạch của Âm Ti cũng không thể viết tên nó vào sổ sinh tử.

Thất Sát là đạo tặc nhiễu loạn thế giới, bất luận giữa tôi và Ma Đạo Tổ Sư có mối quan hệ gì hay không, chỉ cần để lộ ra tôi có mệnh cách Thất Sát thì người của Đạo môn và Âm Ti sẽ liên thủ truy sát.

Sau khi nghe tôi kể xong, ba người bọn họ đều thở dài thương tiếc cho Ma Đạo Tổ Sư, đồng thời cũng vô cùng cảm khái Tạ Lưu Vân.

Tạ Lưu Vân từng nói thắng thua đã định, ông chẳng qua chỉ ở lại để xem rốt cuộc ai là người thắng cược.

Ngoài cái người trong bóng tối cướp mạng rồi lại an bài trả mạng kia thì còn ai vào đây nữa.

“Thật tốt, qua lời của cậu tôi mới hiểu ý nghĩ của sư đệ, không uổng công tôi vì cậu mà giữ chức chưởng giáo bấy nhiêu năm.

Tôi vốn muốn nhờ cậu xuống dưới kia thay tôi hỏi hắn một câu, rằng hắn có hối hận khi năm xưa quyết định hy sinh không, hôm nay xem ra hắn đã không hề hối hận rồi.

” Trương Chí Viễn nói.

“Âm ti đem tôi so sánh với ông ấy, thật hổ thẹn, tôi vẫn còn kém quá xa, Khương Tuyết Dương tôi làm sao dám so sánh với ông ấy” Khương Tuyết Dương xấu hổ nói.

“Nói như thế cũng không đúng, Khương hành tẩu đừng quá khiêm tốn, xét về tu luyện đạo giáo cô có thể không đạt tới cảnh giới cao như Tạ Lưu Vân, nhưng xét về những tài năng khác, cô chưa hẳn đã kém ông ta.

” Côn Lôn tiên tử ý vị sâu xa nói.

“Tiên tử nói như vậy là có ý gì chăng?”“Hừm, nhìn lại trên thế nhân này, Khương hành tẩu mời Phong Thần hạ thế để hộ thân, trong mắt của Tiên đạo tôi mà nói, quả thực không đơn giản đâu.

”Khương Tuyết Dương trầm mặc không đáp, một lúc sau mới lên tiếng: “Tiên tử đã từng nhận lời bảo vệ Tạ Lan, xin người hãy thực hiện lời hứa.

” “Tạ Lan cậu ta đã buông bỏ việc thừa hưởng từ Ma Đạo Tổ Sư, chỉ riêng điều này cũng đủ khiến ta tôn trọng, ta đương nhiên sẽ bảo vệ cậu ta.

Tuy nói thế gian không còn Ma Đạo Tổ Sư nữa, mệnh bàn Sát Phá Lang khó hợp thành.

Tuy nhiên, cậu ta cũng nên cắt đứt quan hệ với Phá Quân của Ma Đạo đi, nếu như để ta biết cậu ta và Phá Quân vẫn còn dính líu đến nhau, ta sẽ tự tay kết liễu mạng cậu ta.

”Câu nói của Côn Lôn tiên tử vang vọng khắp bờ sông, tất cả người trên bờ đều có thể nghe thấy rõ mồn một.

Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng lại nuốt ngược vào trong.

Đối với đạo hành hiện tại của tôi mà nói đương nhiên bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, huống hồ Thùy Họa bây giờ đang bị thương nặng, không biết đến tháng nào năm nào tôi mới có thể gặp lại cô ấy.

Trong tim tôi, chỉ cần cô ấy còn công nhận danh phận vợ chồng này thì cô ấy vẫn mãi là cô vợ duy nhất của Tạ Lan này.

Sự việc đã xong, người của phủ Thiên Sư và Âm Ti trên bờ lần lượt rút lui.

Côn Lôn tiên tử trên chiếc thuyền ô bồng ngược dòng trở về Côn Lôn, mà Trương Chí Viễn sau đó cũng biến mất không tăm tích.

Nhất thời chỉ còn lại tôi và Khương Tuyết Dương, hai người bọn tôi cùng nhau đi dạo trên bờ sông dưới màn mưa đêm.

“Tạ Lan, sau này cậu định làm gì, sẽ theo tôi đến núi Chung Nam chứ?” Khương Tuyết Dương hỏi tôi.

“Cô là sư phụ của tôi, hơn nữa tôi cũng đã quyết tâm đi con đường tu hành, tất nhiên sẽ đi cùng sư phụ.

Chỉ là trước khi đi đến núi Chung Nam, sư phụ có phải nên nói cho tôi biết vì sao lại thu nhận tôi làm đồ đệ rồi không?”“Vốn dĩ là nên nói cho cậu biết, nhưng hiện tại có vẻ Côn Lôn tiên tử đang cảnh giác tôi, có những chuyện tôi cảm thấy cậu không biết sẽ tốt hơn.

” Khương Tuyết Dương tỏ vẻ khó nói hiếm thấy.

“Thực ra cô không nói tôi cũng đoán được, vốn dĩ cô thu nhận tôi làm đồ đệ chẳng qua là do cô chính là người đó.

”“Ai?”“Cô không tiết lộ tôi cũng sẽ không nói.

” “Khá khen cho cậu đó Tạ Lan, đệ tử lại dám cả gan lấy sư phụ ra tiêu khiển cơ đấy!”

Bình Luận (0)
Comment