Trước khi xuất phát đi đến núi Chung Nam, tôi đến gặp người nhà của mình.
Việc ở đàm Cửu Long đã qua, tử địa gây hoảng sợ cho dân làng hàng trăm năm cũng đã được giải trừ.
Người ta tin rằng chẳng bao lâu nữa, sự sống nơi đây cũng sẽ khởi sắc như những vùng thủy vực khác của sông Hoàng Hà.
Cha mẹ tôi hiện sống trong khu tái định cư của thị trấn, lúc gặp họ tôi không kể gì nhiều.
Trận chiến đàm Cửu Long quá là vượt sức tưởng tượng đi, mà việc trộm mạng tôi cũng không thể nào giải thích rõ ràng với họ được.
Tôi đến đây là chỉ muốn nói với họ một tiếng rằng tôi sắp cùng Khương Tuyết Dương đến núi Chung Nam học đạo mà thôi.
Học đạo cũng giống như việc xuất gia vậy, đều cần phải rũ bỏ trần duyên, cũng có nghĩa là về sau sẽ không thể ở bên gia đình được nữa.
Cha mẹ không hề khuyên ngăn tôi, trải qua biết bao nhiêu chuyện, tôi lại cư nhiên không hé lộ bất cứ chuyện gì, họ cũng hiểu rằng cuộc sống của tôi giờ đây không còn giống với người thường nữa rồi.
“Lan nhi, mẹ nghe nói sự việc ở đàm Cửu Long có liên quan đến Thùy Họa, có thật như vậy không con?”“Dạ.
” Tôi gật gật đầu.
“Thùy Họa bây giờ thế nào rồi? Con đừng có mà giấu mẹ, mẹ thấy rất nhiều đạo sĩ đã đi về hướng đàm Cửu Long, có người còn nhìn thấy Âm binh mượn đường, bọn họ nói Hoàng Hà nương nương là đại họa, đạo sĩ và âm binh đến để bắt nó.
”“Mẹ, mẹ cảm thấy Thùy Họa là người thế nào ạ?” Tôi hỏi.
“Mẹ không cần biết, chỉ cần nó không hại người thì mẹ vẫn luôn xem nó là con dâu nhà họ Tạ.
Mau nói cho mẹ biết, Thùy Họa bây giờ thế nào rồi con?” Mẹ tôi rất quan tâm đến an nguy của Thùy Họa.
“Cô ấy đang ở dưới sông Hoàng Hà ạ.
”“Thì ra nó vẫn ở dưới sông Hoàng Hà, con đi học đạo rồi nó phải làm sao hả con?”Thấy mẹ tôi hết lần này đến lần khác lo lắng cho cô ấy, nước mắt của tôi cuối cùng cũng không kiềm được nữa mà rơi xuống.
Hình ảnh Thùy Họa trước khi xuống nước vẫn in đậm trong tâm trí tôi, toàn thân đều là máu, những vết thương có thể nhìn thấu được xương, nét mặt bi ai cũng cô ấy khi Thiên tôn ngã xuống, cùng với ánh mắt nhìn tôi lần cuối đó…Tuy nói chín khúc sông Hoàng Hà đối với cô ấy đâu đâu cũng tồn tại sinh cơ, nhưng cô ấy phải lại phải nhẫn nại chịu đựng bao nhiêu thống khổ, lại phải tu hành bao nhiêu năm nữa mới có thể xuất hiện đây.
“Mẹ, con chính là vì cô ấy mới học đạo, con sẽ quay về tìm cô ấy.
” ……Sau khi nói lời từ biệt với cha mẹ, tôi cùng Khương Tuyết Dương ngồi xe rời khỏi nơi đây, thẳng tiến về núi Chung Nam.
Mặc dù Khương Tuyết Dương là Thiên hạ hành tẩu của Toàn Chân giáo, nhưng muốn đi quãng đường dài thì vẫn cần đến công nghệ hiện đại đó nha.
Tôi thì ổn rồi, bận trang phục của người thường, mà Khương Tuyết Dương lại một thân áo bào Đạo sĩ chói mắt.
Không biết đã phải nhận lấy bao nhiêu ánh nhìn hiếu kỳ, thậm chí có người còn hào phóng bố thí cho cô ấy nữa cơ.
“Tôi quen rồi.
” Đối với việc này, Khương Tuyết Dương chỉ dùng ba từ này để giải thích.
Trên đường đi, tôi và Khương Tuyết Dương lại cùng nhau tán gẫu vô số chuyện.
Ngày đó lúc đứng trên thuyền ô bồng, cô ấy cư nhiên biết rõ việc tôi che giấu mệnh cách Thất Sát, cô ấy lúc đó vô cùng lo lắng, sợ tôi nói tuột ra chuyện đó.
Tôi hỏi cô ấy rằng Ma Đạo Tổ Sư và Tạ Lưu Vân sau khi rời khỏi quan trấn hồn thì sẽ đi về đâu, Khương Tuyết Dương đáp rằng hai người bọn họ tuy là đều phá tan hư không nhưng tình cảnh lại hoàn toàn khác nhau.
"Ma Đạo Tổ Sư ba hồn bảy vía tiêu tán, thần niệm cũng hóa thành Hi Di đồng quy với đất trời".
“Hi Di là gì?”“Nghe mà như không nghe là Hi, nhìn mà không thấy là Di, đó là hình thái sau cùng của vạn vật khi niết bàn, nhưng không phải người nào cũng có thể diễn hóa được.
”Khương Tuyết Dương nói rằng, muốn diễn hóa hi di thì lúc sống phải có được đại đạo của bản thân, bởi vì hi di chính là thể hiện đại đạo, chỉ có những nhân vật có cấp bậc đạo tổ mới có thể đạt được.
Tu hành đến cảnh giới hợp đạo là chạm đến và cảm nhận ngưỡng cửa của đại đạo, đạo tâm và đại đạo tương khế hợp, có thể sử dụng sức mạnh quy luật bên trong đại đạo.
Hơn nữa, một khi đã có được đại đạo của bản thân thì sẽ có thể kiểm soát toàn bộ quy luật bên trong đại đạo, ngoại trừ đạo tổ, chỉ có một số ít thiên tôn có đại đạo của riêng mình.
Lúc đầu, sau khi Ma Đạo Tổ Sư tử trận, chỉ còn lại mảnh tàn hồn bị nhốt trong cổ quan trấn hồn.
Về sau Tạ Lưu Vân mở cỗ quan lại tiêu diệt luôn mảnh tàn hồn đó, Ma Đạo Tổ Sư chỉ còn con đường là hóa thành hi di mà thôi.
Trong cỗ quan trấn hồn, Ma Đạo Tổ Sư hóa hi di vẫn có thể lộ rõ thần niệm, nhưng một khi đã bước ra khỏi cỗ quan thì sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
Nghe đến đây tôi vô cùng ngạc nhiên, chẳng trách Tạ Lưu Vân từng nói tu đến cảnh giới như Ma Đạo Tổ Sư cũng không thể dùng hồn phách để định sinh tử.
“Còn Tạ Lưu Vân thì sao?” Tôi lại hỏi.
“Tạ Lưu Vân bản thể vẫn đủ hồn đủ vía, ra khỏi cỗ quan trấn hồn chẳng qua chỉ là tự mình buông bỏ một thân đạo hành, một lần nữa gia nhập vòng luân hồi mà thôi, biết đâu chẳng bao lâu nữa nhân gian lại xuất hiện một vị đạo môn thiên tài đáng kinh ngạc không chừng.
” “Tu hành đến cảnh giới hợp đạo, lại sẵn sàng buông bỏ tất cả để tái sinh, Tạ Lưu Vân này thật khiến người ta bái phục.
” Tôi nói.
“Quả nhiên là Tạ Lưu Vân, không ngoa khi nói ông ta là người duy nhất của đạo môn trong thời đại mạt pháp.
Tạ Lan, cậu phải nhớ một điều, một khi Tạ Lưu Vân trùng sinh thì chắc chắn ông ta sẽ là kẻ địch mạnh nhất của cậu.
”“Tại sao lại như thế?”“Đạo giáo không giống nhau tất vi mưu cũng khác nhau, cậu là mệnh cách Thất Sát của Ma đạo, mà Tạ Lưu Vân chắc chắn sẽ mang lá cờ của Nhân đạo, ông ta sẽ không đứng yên nhìn cậu trở thành hậu duệ của Ma Đạo Tổ Sư đâu.
”“Nếu đã như vậy thì tại sao lúc ở trong cỗ quan trấn hồn Tạ Lưu Vân lại không xuống tay với tôi luôn cho xong?” Tôi lại hỏi.
“Trong cỗ quan trấn hồn mọi người đều là hình ảnh phản chiếu, ông ta không làm gì được cậu, nhưng cậu không nên nghe lời ông ta mà từ bỏ kế thừa thuật pháp thần thông của Ma Đạo Tổ Sư, đó chính là sai lầm lớn nhất của cậu.
” Khương Tuyết Dương nói.