Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 132 - Chương 132: Nhập Thế Tu Hành (2).

Chương 132: Nhập Thế Tu Hành (2).

Tôi lại cảm thấy không có gì là sai lầm cả, tu đạo cũng chính là thuận theo tâm ý, trái tim tôi kháng cự mọi thứ của ông ta, có gắng gượng học đi chăng nữa thì cũng không thể thấu được toàn bộ tinh túy trong đó.

Tóm lại, tôi đối với phần kế thừa này là không có duyên.

Khương Tuyết Dương cũng giải thích về việc Đàm Cửu Long có dị biến sau khi tôi rời khỏi, cô ấy nói Ma Đạo Tổ Sư và Tạ Lưu Vân người trước người sau xé toạc hư không mà bước ra đã hút cạn kiệt khí của cỗ quan trấn hồn.

Chỉ đợi hồn của tôi từ trong đó thoát ra là sự tồn tại của cỗ quan trấn hồn không còn cần thiết nữa.

Toàn Chân Giáo được thành lập ở Bắc Tống bởi Vương Trọng Dương, là đạo môn có sức ảnh hưởng nhất trong năm đạo giáo lớn.

Ở thời đại mạt pháp, Toàn Chân Giáo cũng như những đạo giáo khác đều được chia thành hai nhà nội và ngoại.

Nội đạo giáo chỉ yêu cầu tu hành, đạo quan được xây dựng trên đài Lăng Vân sâu trong núi Chung Nam, mây che phủ quanh năm, người trên thế gian khó có thể nhìn thấy toàn cảnh giáo phái của nó.

Ngoại đạo giáo thì lại cởi mở với nhân thế, đón nhận hương khói của nhân gian và hấp thụ sức mạnh của niềm tin.

Tôi bám gót theo Khương Tuyết Dương để tu hành tất nhiên là sẽ đến nội đạo giáo.

Mới đầu tôi còn cho rằng nơi của nội đạo giáo sẽ khiêm nhường như ẩn sĩ, khi bước vào mới phát hiện nơi đây là một thế giới hoàn toàn khác.

Đạo quan nằm trên một vùng đất rộng lớn, có hàng trăm cung điện lớn nhỏ, to hơn mấy trăm lần Huệ Tề quán, thật khó tưởng tượng nó được xây dựng nên như thế nào trong vùng núi sâu và hoang vắng này.

Thấy tôi nhìn đến ngớ người, Khương Tuyết Dương nói rằng nơi này không hoàn toàn là do sức người xây dựng nên, chớ quên rằng cao nhân của đạo môn có thần uy dời núi.

“Nếu người trên thế gian thấy được nơi đây ẩn giấu vô vàn đạo quán như vậy không biết sẽ kinh ngạc đến mức nào.

” Tôi không khỏi thốt lên.

“Toàn Chân Giáo nội đạo giáo như một cảnh giới bí mật, được che đậy bởi một vòng tròn ma thuật, giả như có người trèo đèo lội suối đến được đây đi chăng nữa nhưng lại không tìm thấy cửa quan thì cũng không thể biết được toàn cảnh đạo quán này, có đến đây thì cái nhìn thấy chẳng qua chỉ là một số tàn tích như tượng đài mà thôi.

”Nghĩ cũng đúng, kẻ tu hành vốn không nên tham gia thế tục, thần thông phép thuật đối với nhân gian thời đại mạt pháp mà nói là nghịch lý.

Khương Tuyết Dương là hành tẩu thiên hạ, sở hữu riêng một biệt viện, sau khi chính thức bái sư, tôi cũng sống ở đây.

Những ngày sau đó, tôi bắt đầu cùng cô ấy ngày đêm tu hành đắc đạo, mỗi ngày ngoại trừ cùng các đệ tử khác học ba buổi thì toàn bộ thời gian khác tôi đều ở trong biệt viện của sư phụ.

Thân phận của tôi rất đặc biệt, tất cả mọi người đều biết đến mối quan hệ giữa tôi và Phá Quân của Ma Đạo, nhưng nhờ vào sự bảo hộ của Khương Tuyết Dương mà không ai dám nhiều lời.

Chỉ là người hâm mộ Khương Tuyết Dương quá nhiều, tôi lại thân thiết với cô ấy như vậy, không tránh khỏi có những đệ tử ghen tuông vô lý đó trời ạ.

Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã qua hai năm.

Tuy rằng tư chất của tôi không tốt nhưng lại có sự tập trung cao độ, sau hai năm tôi đã phá bỏ được cảnh giới thông linh, bước vào cảnh giới chân khí.

Khương Tuyết Dương từng nói muốn học được kiếm pháp của đạo môn thì cần phải đạt đến cảnh giới chân khí, hiện tại tôi đã đạt cảnh giới chân khí liền muốn cô ấy chỉ dạy tôi Phong Vũ kiếm.

“Phong Vũ kiếm là do Phong thần ban tặng, bây giờ tôi có dạy cậu thì cậu cũng không thể nào học hết được tinh túy của nó đâu.

” Khương Tuyết Dương đáp.

“Vậy tôi nên học kiếm pháp gì?” “Mệnh cách Thất Sát tất nhiên sẽ học Sát kiếm.

Kiếm pháp của Toàn Chân Giáo đòi hỏi thiên nhân hợp nhất, đạo thâm sâu nhưng không đủ sát sinh.

” “Vậy tôi có thể học Sát kiếm từ đâu?” Tôi hỏi.

“Cậu có mệnh cách Thất Sát, Sát kiếm căn bản không cần phải học, khi sát tâm nổi lên sẽ biết thế nào là Sát kiếm.

Chỉ là đạo môn là nơi thanh tịnh, rất khó nổi sát tâm, cậu đã cùng tôi tu hành hai năm, cũng đã đến lúc nhập thế mà tôi luyện rồi đó.

”Khương Tuyết Dương là muốn tôi nhập thế trảm tà túy độ vong hồn, nói rằng đợi đến lúc tôi mài giũa nên sát tâm sẽ tự nhiên thông qua mệnh cách Thất Sát mà lĩnh hội được Sát kiếm.

Trên núi hai năm nay tôi đã quen với cuộc sống tu hành thanh tịnh, nghe đến hai từ nhập thế liền có chút bối rối mà không khỏi hỏi cô ấy rằng muốn nhập thế thì tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ.

“Nhập thế cần dựa vào nhân quả, cậu vẫn đang giữ phân thủy kiếm của Vương gia, trước hết hãy kết thúc đoạn nhân quả này, đến thời điểm nào đó tự nhiên trên người sẽ có phần nhân quả khác.

” “Sư phụ không đi cùng tôi ư?” “Tạ Lan à, tôi có thể bảo vệ cậu một thời gian nhưng không thể bảo vệ cậu một đời.

Sự việc đàm Cửu Long đã qua rồi, cậu cần phải kịp trưởng thành trước khi Phá Quân một lần nữa xuất thế.

Bình Luận (0)
Comment