Đuôi rồng đẫm máu chỉ tung một cú quét ngang, đã lấy đi hơn mười vạn tính mạng của Đạo binh.
Sau đó lại xoay người và nghiền nát hơn mười vạn nữa.
Trong ba đạo đại quân, ai nấy đều phải đối mặt với tai họa sinh tử.
Mộ Dung Nguyên Duệ hạ lệnh, đại quân tam đạo nhanh chóng rút lui khỏi Vân Lôi Chi Hải, cuộc chiến đến giờ phút này, thì những đạo binh bình thường có đứng ở đây cũng chỉ là kẻ vô dụng, phần tiếp theo của trận chiến thuộc về các chiến tướng cấp cao.
Lúc này, Mộ Dung Nguyên Duệ tay cầm pháp kiếm Tử Kim, đứng trên đầu rồng, định bụng sẽ cắt đứt cặp sừng có sức tàn phá mạnh nhất của Thanh Long, mà dưới hàm rồng, Sát Thần Lâm Thanh Thủy của Ma đạo đang dùng hết sức lực để Sát Kiếm đâm vào vảy ngược.
Phong Chủ đang ôm Vũ Sư Huyền Minh bị thương nặng sắp chết hơi thở thoi thót, nắm chặt treo trên đuôi rồng, đoán định phương hướng đuôi rồng vung, đồng thời đưa ra cảnh báo trước.
A Lê ở ngay trước đầu rồng, mục tiêu nhắm vào con mắt phải khổng lồ của Thanh Long, liên tục bắn ra Tiễn Nguyệt Thần. Mặt khác, Tạ Lưu Vân dùng thanh Lục Nhâm m Dương khóa mục tiêu ở mắt trái của Thanh Long, liên tục giải phóng kiếm khí.
Ngũ Nhạc Đại Đế trấn áp xương sống của rồng, hai mươi tám tinh tú trấn giữ hai mươi tám vị trí hấp thụ, thu giữ tinh huyết trên xương sống của rồng.
Tạ Lưu Vân cùng Trương Thiên Sư và những người khác ở dưới thân rồng tấn công vào các cơ quan quan trọng ở phần bụng Thanh Long.
Công chúa Đặc Kiều, Tứ Hải Long Vương và chiến tướng Tiên đạo đang tìm kiếm những khuyết điểm trên người Thanh Long từ cả hai bên cơ thể con rồng.
Dưới sự điều động của Mộ Dung Nguyên Duệ, chiến tướng tinh anh của tam đạo, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, chiếm giữ những điểm then chốt của thần thú Thanh Long và cố gắng kết thúc trận chiến bi thảm có thể làm tang sự cho toàn bộ Đạo môn với lượng thương vong tối thiểu nhất có thể.
Tuy nhiên, Thanh Long vẫn phát điên và bắt đầu đốt cháy thần hồn của mình.
Dưới tình huống bị A Lê chớp lấy cơ hội hạ gục một bên mắt của nó, vảy ngược bắn ra một tia máu khiến Lâm Thanh Thủy bị bật văng lên không trung.
Lật người và phản đòn, giết chết Nam Đẩu Tinh Quân.
Đuôi rồng quét qua, Phong Chủ và Huyền Minh bị đánh bay vào trong dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Thiên sư Trương Đạo Lăng bị đánh tan cơ thể, hai vị trong Ngũ Đẩu Tinh Quân đã bỏ mạng. Thái Vi Viên Tinh Chủ thân tử đạo tiêu, Tây Hải Long Vương và Bắc Hải Long Vương cũng thiệt mạng…
Không biết có bao nhiêu tinh anh kiệt xuất một thời của Đạo môn đã hy sinh trong cuộc chiến này.
Grừ!
Lại một tiếng kêu thảm thiết, chỉ còn lại một tiếng kiếm khí của Tạ Lưu Vân xuyên qua.
Cùng lúc đó, Chiến Thần Mộ Dung Nguyên Duệ giải phóng toàn bộ khí Tiên Thiên Ngũ Hành có trong huyền quan, thanh pháp kiếm Tử Kim tỏa sáng rực rỡ, chỉ bằng một đòn mạnh mẽ, cô đã cắt đứt cặp sừng rồng có thể giao tiếp với trời đất.
Sừng của con rồng bị cắt đứt, thần uy của Thanh Long dường như mất hết.
Lúc này, sinh cơ của nó đã đến mức cạn kiệt, không thể chống trả được nữa.
Máu rồng đã chảy cạn, xương rồng trắng muốt có thể nhìn thấy dưới lớp máu thịt loang lổ.
Chỉ cần một đòn cuối cùng là hoàn thành ba chiến công diệt rồng.
Mộ Dung Nguyên Duệ quay đầu nhìn Đắc Kiều công chúa, nói với cô ấy: "Đắc Kiều, đòn cuối cùng này sẽ do cô xuống tay."
Công chúa Đắc Kiều của giờ khắc này đã nhuốm đầy máu, thậm chí thần hồn của cô cũng đứng trên bờ vực suy sụp vì đã chịu đựng quá nhiều thần uy của Thanh Long.
Nghe thấy Mộ Dung Nguyên Duệ điểm tên, phản ứng đầu tiên cô vẫn là không thể hồi hồn từ ý thức mơ hồ.
Mãi cho đến khi Nam Hải Long Vương lấy chút ít khí thần long còn sót lại của mình truyền vào cơ thể của cô, cô mới hồi phục chút thành trí và nói: “Vinh dự diệt rồng thuộc về người, người mới là Tổ Sư danh xứng với thực của Tiên đạo.”
"Không, cô sai rồi. Danh dự diệt rồng thuộc về toàn bộ Đạo môn, bất kể người còn sống hay kẻ đã chết, nếu không có sự hy sinh của họ thì sẽ không có chiến thắng cuối cùng này. Ta muốn cô hoàn thành đòn cuối cùng là bởi vì ta muốn từ nay về sau cô sẽ trở thành Long Tộc Chi Mẫu trong thiên hạ, từ nay về sau, sẽ không còn long uy nào trên cơ cô nữa."
“Được.”
Công chúa Đắc Kiều bước đến vị trí trái tim của Thanh Long và ôm chặt Kích Huyền Thiên bằng cả hai tay.
Đúng vào lúc này, thần thú Thanh Long hấp hối yếu ớt nói: "Ta là đại thần trấn thiên, nếu như ngươi giết ta, pháp tắc thiên địa tất nhiên sẽ mất cân bằng."
Mộ Dung Nguyên Duệ nghe vậy cười khẩy: "Huyền Vũ, Chu Tước đều không thể giết, ngoại trừ ngươi đấy Thanh Long, ngươi là một ngoại lệ."
"Tại sao?" Thần thú Thanh Long gầm lên hỏi.
"Bởi vì giá trị lớn nhất của ngươi chính là viên ngọc rồng trong cơ thể ngươi. Còn việc ngươi còn sống hay chết, nó chẳng liên quan gì đến pháp tắc thiên địa cả." Nói xong, Mộ Dung Nguyên Duệ nói với Công chúa Đắc Kiều: "Còn không mau ra tay!"
Công chúa Đắc Kiều không còn chần chừ gì nữa, cô giơ cao Kích Huyền Thiên và dùng toàn lực đâm vào trái tim Thanh Long!