Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1334 - Chương 1334: Tuyết Dương Khắc Bia (1)

Chương 1334: Tuyết Dương Khắc Bia (1) Chương 1334: Tuyết Dương Khắc Bia (1)

Trận chiến với Chu Tước đã làm cạn kiệt sinh cơ và thần niệm của tôi, tôi đã ở phía nam hư không hồi phục rất lâu trước khi có đủ sức lực để trở về Quy Khư.

Bay lên đỉnh núi Bất Chu, mới phát hiện ra rằng tổ đình Ma đạo ở Quy Khư trống rỗng, chỉ còn lại mỗi Khương Tuyết Dương.

"Tạ Lan, rốt cuộc anh cũng trở về rồi." Tuyết Dương lo lắng nhìn tôi nói.

"Tuyết Dương, bọn họ đâu?"

"Trận chiến giữa Thanh Long và Thiên Đình đã bắt đầu, đại trận Chu Thiên Tinh Đẩu không thể áp chế được Thanh Long, em đã ra lệnh cho các đệ tử Ma đạo đi hỗ trợ trận đấu rồi."

"Tam đạo vốn là một nhà, em đã làm rất tốt rồi."

Lời tuy nói như thế nhưng trong lòng tôi vẫn lo lắng cho an nguy của đệ tử Ma đạo.

Tứ linh thần thú đều không dễ dàng để đối phó, nếu như không phải chiến cục cực kỳ nguy hiểm, Khương Tuyết Dương cũng sẽ không để cho Ma đạo xuất quân dễ dàng như vậy.

"Tạ Lan, hiện giờ ưu tiên hàng đầu của anh chính là hồi phục vết thương. Trận chiến với Tứ Linh Thần Thú sẽ xuất hiện rất nhiều biến số, bổn tôn Thiên đạo rất có thể sẽ nhúng tay vào."

"Được."

Tuyết Dương nói rất đúng, bây giờ tôi lo lắng không cũng vô ích, thần niệm đã hao tổn quá nhiều huyền quan bị ngọn lửa của Chu Tước thiêu đốt bây giờ vẫn chưa ổn định lại.

Nếu như Thiên đạo lại can thiệp vào Nhân gian, tôi cũng chỉ có thể bất lực nhìn mà không thể ngăn cản.

Chiến thể bị thương tổn có thể thông qua cách hấp thụ linh khí của trời đất tự hồi phục, thần niệm cạn kiệt chỉ có thể phục hồi nhờ vào huyền quan.

Huyền quan là nơi cất giữ nguyên thần, đồng thời cũng là nơi nuôi dưỡng thần hồn tốt nhất. Ngày xưa, khi thần hồn tôi bị tổn thương, hoặc là được hồi phục bởi ánh trăng bên trong huyền quan, hoặc là được A Lê đích thân ra tay.

Tuy nhiên, một trận lửa cháy của Chu Tước gần như đã thiêu rụi hoàn toàn huyền quan của tôi, các đỉnh núi sụp đổ và bị ngọn lửa đốt chảy thành dung nham, nước biển khô cạn, mặt đất cằn cỗi nứt nẻ.

Vạn vật đều bị thiêu rụi, huyền quan vốn nới lỏng phong ấn, sắp sửa tuôn trào sinh cơ nay lại biến thành một nơi chết chóc.

Huyền quan, sức mạnh của vận mệnh đều là những con át chủ bài của tôi, sức mạnh vận mệnh còn lại không nhiều, nên chỗ dựa lớn nhất của tôi bây giờ chính là huyền quam. Huyền quan trở thành một nơi chết chóc đồng nghĩa tôi đã đánh mất con át chủ bài mạnh nhất của mình.

Khi hồn bước vào huyền quan, nhìn mặt đất bị lửa cháy xém khiến tôi cảm thấy mịt mờ.

Chim thần Chu Tước không biết đã bay đi đâu, tôi thậm chí còn không thể cảm nhận được khí tức của nó.

Thái nhất sinh thủy, thủy sinh vạn vật.

Sở dĩ huyền quan của tôi lại trở thành nơi chết chóc là do nước biển đã bị ngọn lửa Chu Tước đốt cho bốc hơi cạn kiệt.

Nhưng nguồn nước lại xuất phát từ đâu?

Tôi không phải Côn, không thể nuốt chửng biển cả vô tận, muốn có được nguồn nước, chỉ có thể dựa vào chính mình tạo ra từ chân khí. Huyền quan của tôi rộng lớn vô bờ, nếu muốn dùng chân khí của mình để tạo ra một vùng biển cả, e rằng sẽ phải mất đi ngàn vạn năm.

Không có nước, huyền quan chỉ có thể khô héo như thế này, dù có bao nhiêu năm trôi qua cũng sẽ không có sự thay đổi.

Đang lúc đang suy nghĩ lung tung, tôi chợt nảy ra một ý tưởng, tôi nhớ tới thế giới đằng sau lá Cờ Chiêu hồn.

Thế giới đằng sau Cờ Chiêu hồn là một đại dương với nước biển vô tận, vô biên và không có điểm kết thúc, ngay cả chim thần Chu Tước một khi rơi vào thì cũng sẽ nhấn chìm, không cách nào trốn thoát.

Nếu tôi tích hợp thế giới đằng sau Cờ Chiêu hồn vào huyền quan của mình, có phải tôi đã giải quyết được vấn đề nguồn nước trong huyền quan rồi không?

Nghĩ vậy, tôi lập tức dùng thần niệm của mình để cảm nhận Cờ Chiêu hồn và giao tiếp với thế giới đằng sau nó.

Tôi muốn mở ra một lỗ hổng ở thế giới này, nhưng dường như trong vô định luôn có một lực lượng nào đó ngăn cản tôi, tôi căn bản không thể dẫn nước biển vào bên trong huyền quan.

Lực lượng ngăn cản tôi này rất mạnh, tôi có thể dễ dàng phá vỡ hư không, nhưng lại không thể phá vỡ kết giới giữa hai thế giới.

Trong cơn tuyệt vọng, tôi không còn cách nào khác ngoài sử dụng sức mạnh vận mệnh.

Cờ Chiêu hồn sẽ không vô cớ xuất hiện ở huyền quan của tôi, cũng không phải vô cớ mà tạo thành một thế giới. Chỉ cần nhân quả tồn tại, thì sẽ không thể ngăn cản sức mạnh vận mệnh được.

Ngay khi tôi đang cố gắng sử dụng sức mạnh vận mệnh để phá vỡ kết giới vô hình giữa hai thế giới, thì chim thần Chu Tước bất ngờ từ trên trời quay trở về để ngăn cản tôi.

"Ma Đạo Tổ Sư, ngươi có biết làm như vậy thì sẽ có hậu quả như thế nào không?" Chu Tước kinh ngạc hỏi tôi.

"Hậu quả như thế nào?"

"Việc miễn cưỡng liên kết hai thế giới không thể đoán trước lại với nhau sẽ khiến ngươi mất đi toàn bộ sức mạnh của vận mệnh."

"Thế thì đã làm sao?"

"Nếu như ngươi mất đi toàn bộ sức mạnh vận mệnh, thì vĩnh viễn không có được sự ban phước từ vận mệnh, tương lai ngươi lấy gì quyết với Thiên đạo?"

"Nhưng hiện giờ ta đã không có lựa chọn nào khác, nếu không khôi phục lại huyền quan, ta sẽ không thể khôi phục sức chiến đấu."

"Lẽ nào ngươi thà tin vào sức mạnh của chính mình hơn là tin vào sự ban phước của vận mệnh?" Chu Tước hỏi.

“Đúng vậy, ta thà tin vào chính mình còn hơn." Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp.

Vận mệnh và Thiên đạo là hai con dao sắc nhọn treo trên đầu mọi chúng sinh.

Cái chết của Phục Hi Đại Đế khiến tôi nhìn thấu bản chất của vận mệnh, mà tôi cũng chưa bao giờ để tâm danh phận đứa con vận mệnh cao quý này.

Thứ gọi là đứa con của vận mệnh chẳng qua chỉ là một công cụ của vận mệnh mà thôi, một khi mất đi giá trị thì thân phận này căn bản không còn gì đáng nhắc tới.

Điều quan trọng nhất là tôi biết rằng ngay cả khi tôi từ bỏ thân phận này, vận mệnh vẫn sẽ đứng về phía tôi.

Bởi vì nó không có lựa chọn nào khác, nếu không đứng về phía chúng sinh thì sẽ bị Thiên đạo trực tiếp tiêu diệt.

Bình Luận (0)
Comment