Lúc này, tôi nhắm mắt lại, tay ghì chặt Cờ Chiêu hồn, tiếp dẫn sức mạnh vận mệnh vào thế giới đằng sau Cờ Chiêu hồn. Cùng với sự hóa giải của sức mạnh vận mệnh, rào cản giữa hai thế giới dần biến mất...
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng thủy triều dâng cao.
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang đứng giữa dòng nước biển.
Hai thế giới hòa vào nhau, nước biển đằng sau Cờ Chiêu hồn tràn ngập toàn bộ huyền quan.
Tôi nhìn về phía xa và nhìn thấy ảo ảnh của tổ đình Ma đạo, đảo Kim Ngao năm xưa.
Đảo Kim Ngao trống rỗng, vì ý chí anh linh của các đệ tử Ma đạo đã chiến tử, trong trận chiến Phục Hi đã cùng với tia thần niệm phản chiếu cuối cùng của Ma Đạo Tổ Sư mà biến mất.
Kiến trúc trên đảo vẫn còn đó nhưng tôi không nhìn thấy đệ tử Ma đạo nào nữa, điều này khiến tôi buồn vô hạn.
Vả lại sẽ không bao giờ xuất hiện thêm một đệ tử Ma đạo nào nữa, bởi vì theo sự dung hợp của hai thế giới, Cờ Chiêu hồn đã hoàn toàn biến mất khỏi huyền quan của tôi.
Từ giờ trở đi, nếu có đệ tử Ma đạo nào khác chết trong trận chiến, tôi chỉ có thể ghi nhớ tên của họ trong lòng, rồi khắc tên họ trong Điện Anh Linh ở Quy Khư.
Bản thân ý chí không có linh thức, mọi việc nó làm đều xuất phát từ sự cảm ứng của Cờ Chiêu hồn.
Cờ Chiêu hồn đã không còn nữa, ý chí anh linh đã trở thành dòng năng lượng phiêu dật vô định, giống như con người chết rồi thì không thể sống lại vậy.
Biển cả vô tận trải dài tứ phía, nuôi dưỡng mảnh đất khô cằn trong huyền quan, biến thành những dòng sông nối tiếp nhau kéo dài về phía xa.
Tôi nhìn thấy những ngọn núi nhô lên từ biển cả, lại thấy mặt đất cháy xém biến thành một cánh đồng xanh dưới độ ẩm của hơi nước.
Hơi nước dồi dào, mây che phủ bầu trời.
Thế giới hoàn toàn mới này tràn ngập linh khí của trời đất, tựa hồ chỉ cần đưa vào hạt giống sinh mệnh, thì có thể tiến hóa thành một thế giới có thể sánh ngang với thế giới Nhân gian.
Xung quanh là đại dương bao la, không biết sự sống sẽ xuất hiện ở đâu, thấy vậy, tôi nói với Chu Tước: “Đi đi, hãy đi tìm khắp huyền quan của ta, xem xem hạt giống sự sống sẽ sinh ra ở đâu”.
Chu Tước tràn đầy cảm xúc trước sự thay đổi lớn như vậy của huyền quan, trước khi bay đi, nó nói với tôi: "Đừng quên những gì ngươi đã hứa với ta."
"Sau khi ngươi tìm được hạt giống sự sống, ta sẽ phong ngươi làm Sinh Mệnh Chi Vương."
…
Huyền quan giống như một cuộc sống mới, mà thần niệm của tôi cũng ngay lập tức trở lại trạng thái hoàn hảo, thậm chí còn tốt hơn trước rất nhiều.
Chiến hồn bất tử cũng mạnh mẽ hơn, bởi vì huyền quan càng mạnh mẽ thì hồn năng cũng càng mạnh theo.
Sau khi lặng lẽ cảm nhận được những thay đổi của huyền quan, tôi đưa thần hồn ra khỏi huyền quan và quay trở lại cơ thể mình.
Khi thần hồn tôi trở lại, người của tôi vẫn đang ở trên đỉnh núi Bất Chu, A Lê đang đứng trước mặt tôi.
"A Lê, trận chiến Thanh Long đã kết thúc?"
"Ừm."
“Ma đạo thương vong bao nhiêu?” Tôi hỏi.
Trước câu hỏi này, mắt A Lê lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào không nói nên lời.
Thấy vậy, trong lòng tôi có dự cảm không tốt, lại hỏi cô ấy: "Tuyết Dương ở đâu?"
"Trong Điện Anh Linh."
Sau khi nghe được đáp án này, tôi lập tức bay người xuống núi đến Điện Anh Linh.
Trong Điện Anh Linh, Tuyết Dương mặc đồ trắng đang khắc chữ lên bia đá.
Khi tôi bước đến gần thì cô ấy vừa khắc xong tên người cuối cùng, một chiến tướng cấp cao của Mộc tộc.
"Tạ Lan, anh tỉnh rồi."
"Ma đạo đã chiến tử hết bao nhiêu?"
"Đệ tử bình thường có bốn trăm năm mươi bốn vạn, mất chín ngàn sáu trăm tám mươi ba người."
"Chiến tướng thì sao?"
"Ba ngàn chín trăm hai mươi bốn người."
Tôi nhìn những tượng đài anh linh mới toanh trong Điện Anh Linh, lần nữa hỏi: "Tên của họ đã được khắc hết toàn bộ rồi chứ?"
“Không, còn hai người nữa em muốn để lại cho anh khắc.”
"Ai?"
"Một là Sát Thần của Ma đạo, Lâm Thanh Thủy."
Từ lúc bước vào Điện Anh Linh, mắt tôi đã ươn ướt, khi nghe Tuyết Dương nói ra ba chữ Lâm Thanh Thủy, tôi không còn kiềm chế được nữa, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
Ba ngàn năm trước, Lâm Thanh Thủy đã là Sát Thần của Ma đạo.
Ba ngàn năm sau, ông ấy cùng Hách Liên Tiêu Dao và Bạch Vô Nhai trốn thoát khỏi thành Chết Oan, trở về Ma đạo với tư cách đệ tử niết bàn, từ đó trở đi, vì Ma đạo mà sát phạt chính chiến, lập nên chiến công hiển hách.
Có thể nói Ma đạo có được như ngày nay, tất cả đều là nhờ sự dốc sức của họ.
Sau khi Ngân hồ Bạch Vô Nhai chết trong trận chiến, Lâm thanh Thủy không mở miệng nói một lời nào nữa.
Có lần tôi đến gặp ông ấy và hỏi ông ấy có hối hận khi gia nhập Ma đạo không.
"Ta của ba ngàn năm trước chưa từng hối hận, ba ngàn năm sau ta cũng sẽ không hối hận."
Lời nói vẫn còn bên tai nhưng người đã đi xa rồi.
Khương Tuyết Dương nói rằng có hai người cô ấy muốn tôi tự tay khắc, người đầu tiên là Lâm Thanh Thủy, vì vậy người sau cùng chắc chắn trong lòng tôi sẽ có vị trí quan trọng hơn.
Nghĩ vậy, tôi đè nén sự bi thương trong lòng, dùng hết sức bình tĩnh hỏi: "Còn một người kia là ai?"
"Cửu Thiên Phong Chủ, Phong Thập Bát!"