“Tiền niên phạt Nhục Chi, Thành thượng một toàn sư. Phiên Hán đoạn tiêu tức, Tử sinh trường biệt ly. Vô nhân thu phế trướng, Quy mã thức tàn kỳ…”
Vừa đọc được hai câu, đã một đệ tử Ma đạo che mặt lại.
Khi đọc đến câu “Dục tế nghi quân tại, Thiên nhai khốc thử thì” tiếng khóc là âm thanh đầu tiên vang lên từ giữa đại quân vong hồn của Ma đạo, sau đó là sự thương cảm vô tận lan tỏa khắp nơi, bi thương bao trùm toàn bộ Quy Khư.
Quy Khư Ma đạo bị bao phủ bởi nỗi buồn, mà trận doanh Tiên đạo trên Thiên Đình cũng tràn ngập sự bi thương.
Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư, Tử Thần Đế Quân, Ba Mươi Sáu Thiên Cang, Bảy Mươi Hai Địa Sát, Ngũ Đẩu, Hai Mươi Tám Tinh Tú, Thái Vi Nguyên Tinh Chủ, Tây Hải Long Vương, Bắc Hải Long Vương...
Toàn bộ Thiên Đình bao gồm cả thần linh trong đó, tổng cộng ba ngàn bảy trăm người chết, thiên binh, thiên tướng và cả đại quân Long tộc tổng cộng mất đi một ngàn bốn trăm vạn người.
Đêm nay, không gió, không trăng, không sao.
Từ Quy Khư đến Hàm Cốc Quan, từ Nhân gian đến Thiên Đình, trên trời dưới đất cũng tràn ngập nỗi buồn.
Ba ngày sau, Mộ Dung Nguyên Duệ trở về từ Thiên giới.
Khuôn mặt cô hốc hác, đôi mắt đẫm nước, chiến giáp chưa cởi vẫn còn loang lổ vết máu.
Tuyết Dương định đón tiếp tẩy trần cho cô ấy, nhưng khi thấy dáng vẻ vô hồn, buồn ngủ đó của cô, đã nháy mắt với tôi và nhờ tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi.
Trong phòng ngủ, tôi cởi bỏ áo giáp giúp cô ấy.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi thân thiết, lần thân thiết nhất mà chúng tôi từng thân thiết cũng chỉ là cái ôm mãnh liệt trong hải nhãn Quy Khư.
Dưới lớp áo giáp, máu thấm đẫm lớp áo trong của cô.
Tôi tưởng cô ấy sẽ xấu hổ, nhưng cô ấy vẫn đứng yên ở đó, để mặc cho tôi giúp cô ấy giải quyết phần áo trong bị máu nhuộm đỏ.
Làn da trắng như tuyết phủ đầy sẹo.
Ở một số nơi, xương trắng lộ rõ, gân thịt lộ cả ra ngoài, nhìn thấy đáng sợ.
“ Tiên đạo không phải có linh dược trị thương sao?” Tôi đau lòng hỏi.
"Em có thân thể Chiến Thần, không cần dùng đến linh dược em vẫn có thể tự hồi phục lại được."
“Vậy em còn chịu đựng vết thương khắp người thế kia?”
"Là vì muốn khiến anh đau lòng.”
Khi thấy tôi thật sự đau lòng, cô nhanh chóng lên giường ngồi thiền, tự mình hồi phục vết thương.
Chẳng bao lâu, vết thương lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được. Thân thể hoàn mỹ tỏa ra ánh hào quang, như thể ngọc không tì vết, chỉ cần một cái búng tay là có thể bị phá vỡ.
Nguyên Duệ bình tĩnh đối mặt với tôi, trên mặt không có chút xấu hổ, ngược lại là tôi bị vẻ đẹp của cô ấy làm cho choáng váng, hồi lâu không nhúc nhích.
“Sao nào, con cũng đã sinh cho anh, anh còn định phủi mông bỏ đi?” Mộ Dung Nguyên Duệ cười dịu dàng nói.
Nói thì có vẻ dễ dàng, nhưng khi tôi cởi hết toàn bộ, da thịt tiếp xúc, gò má cô ấy lập tức đỏ bừng lên.
Có những nỗi buồn không thể quên được, nhưng điều quan trọng nhất trong cuộc đời là trân trọng những người ở trước mắt. Lúc này, trạng thái tinh thần của Nguyên Duệ còn mãnh liệt hơn tôi, không dễ bị lay chuyển bởi cảm xúc như tôi.
Kiêm Hà là kiểu người yêu mãnh liệt, Thùy Họa vị tha và hy sinh, chỉ có Nguyên Duệ từ đầu đến cuối đều yêu rất lý trí, cũng rất thản nhiên.
Tình yêu của tôi với cô ấy là chuyện đương nhiên như sự trôi đi của dòng nước, sự ra đời của Tạ Mạt và Tạ Lăng chính là bằng chứng.
“Tạ Lan, tối nay chúng ta không nói chiến sự, cũng không nói chuyện đau buồn, mà chỉ bày tỏ tình cảm chân thành giữa chúng ta thôi.”
"Ừm."
"Tối nay, anh chỉ có một danh phận duy nhất, đó là chồng em."
"Ừm."
“Vậy thì chồng ơi, xin hãy thương xót em.”
Tôi đã đánh giá thấp sự nhiệt tình và điên cuồng của Nguyên Duệ, đồng thời tôi cũng đánh giá thấp chính mình.
Sự bi thương trầm trọng đã chọc vỡ điểm cân bằng cảm xúc chúng tôi, chúng tôi đều rất cần được nghỉ ngơi.
Một đêm dịu dàng, mưa gió vần vũ, mãi đến rạng sáng tôi mới chợt tỉnh dậy sau giấc mơ.
Một nụ cười bình thản, một mới ngày tràn đầy hy vọng.
Nguyên Duệ mặc bộ quần áo mới do Tuyết Dương chuẩn bị, một chiếc tiên bào nghê thường được dệt bằng tơ tằm năm màu, tượng trưng cho nguồn lực tiên thiên ngũ hành mà cô điều khiển.
Bộ trang phục được cắt may khéo léo và tôn lên đường cong cơ thể hoàn hỏa của Nguyên Duệ. Không mất đi phần tiên khí nhưng đồng thời cũng mang theo chút khỏi lửa của Quy Khư.
Hầu hết các đệ tử Ma đạo đều ăn mặc như thế này, họ không lạnh lùng và xa cách như những vị thần tiên trên Thiên Đình, thay vào đó họ mang đầy cảm xúc của con người, ngay cả trong hình thái Nguyệt Thần thần thánh nhất, cũng sẽ không mang lại cảm giác cách xa hàng dặm cho mọi người.
Nguyên Duệ là Ma Đạo Chủ Mẫu, điều quan trọng nhất sau khi bình phục vết thương là tế bái Điện Anh Linh.
Thân là một cựu Tiên Đạo Tổ Sư, lại từng là Thái Cổ Chiến Thần, tình hình của các chiến tướng cấp cao của Ma đạo cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nguyên Duệ lần lượt thắp hương lên các bia anh linh và đọc điếu văn, khi cô ấy đến trước bia của Phong Chủ, cô ấy có vẻ hơi giật mình, quay sang tôi và nói: "Tạ Lan, anh không nên lập bia cho Phong Chủ."