Sau khi nhìn thấy Tạ Uẩn thu phục Bạch Hổ, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, lực lượng quân sự hùng mạnh nhất của Thiên đạo ở nhân gian đã hoàn toàn sụp đổ. Vĩnh Dạ Chi Quân bị thương nặng buộc tháo chạy, khiến Thiên đạo mất đi một vị tướng tài giỏi khác.
Giữa hư không âm u ảm đạm, Thiên đạo bị vô số kẻ thù đáng gờm vây kín xung quanh, chặn mọi đường thoát, điều đó có nghĩa là trong thời gian sắp tới, Thiên đạo nhất định sẽ không còn thời gian để vắt óc suy nghĩ chiến lược xâm chiếm nhân gian.
Tạ Uẩn và tôi trở lại Quy Khư, nhìn khung cảnh tang lương ở quê nhà khiến lòng của Tạ Uẩn thắt lại, sắc mặt nghiêm nghị từ từ đi vào bên trong.
Tạ Uẩn là Ma Đạo Tổ Sư tương lai, mảnh đất Quy Khư bị tàn phá bởi chiến tranh chính là phần tài sản thừa kế mà tôi để lại cho cô ấy.
"Đạo Tổ, núi Bất Chu nằm ở đâu?" Tạ Uẩn ngập ngừng hỏi.
“Ở trong huyền quan của ta, sau trận chiến khốc liệt với Vĩnh Dạ Chi Quân, Quy Khư đã không còn núi Bất Chu nữa rồi."
Sau khi nghe tôi kể tường tận cuộc quyết chiến với Vĩnh Dạ Chi Quân, Tạ Uẩn trầm mặc một lát, rồi nói: "Có được thanh kiếm núi Bất Chu, con đoán sức mạnh chiến đấu của Đạo Tổ đã đạt đến cảnh giới chí tôn rồi đúng không ạ?"
"Ừ, vậy nên ta buộc phải nhanh chóng rời khỏi nhân gian."
Vị diện của nhân gian không đủ sức chứa đựng người sở hữu sức chiến đấu quá cường đại, sở dĩ tôi còn có thể thản nhiên đứng ở đây là vì linh hồn của tôi đã bị thương nặng trong trận chiến với Vĩnh Dạ Chi Quân, tạm thời sức mạnh chiến đấu của tôi không đạt đến ngưỡng đỉnh cao.
Nếu toàn bộ sức chiến đấu của tôi được khôi phục, nhân gian sẽ không thể còn chỗ cho tôi dung thân, giống như Thùy Họa vượt ngàn dặm xa xôi tới nhân gian nhưng không dám xuất hiện ở Quy Khư.
m Dương Tuyệt Diệt, vốn có bản chất đối lập chúng sinh. Một khi bước vào cảnh giới này, người đó phải chuẩn bị tinh thần nói lời tạm biệt chúng sinh.
Trừ khi người đó may mắn tìm thấy cơ duyên tái sinh, người đó mới có thể trở về nhân gian.
Quy Khư hoang tàn ảm đạm, mọi thứ đều khô cằn héo úa.
Ma đạo cố gắng xây dựng tạm khu vực lánh nạn cho vạn tộc, Tuyết Dương lập trận Ngũ Hành để điều tiết sinh cơ rải rác phân tán khắp mọi ngóc ngách ở Quy Khư.
Để đối phó với tình trạng thiếu lương thực trầm trọng, Bắc Minh Tú đã thống lĩnh một đội quân vong hồn Ma đạo lẻn vào vùng biển vô tận, săn bắt thú biển để cung cấp khẩu phần ăn cho vạn tộc sinh sống trên Quy Khư.
Tất cả dã thú đều có thể chế biến thành thức ăn khô, nhưng tinh hoa của cây cỏ, chỉ đành dựa vào trận Ngũ hành của Tuyết Dương mới có thể hấp thụ hơi thở tự nhiên, sinh sôi nảy nở.
Không thể tính toán chính xác con số thương vong, nhưng may mắn thay không còn một linh hồn oán hận nào lưu lại ở Quy Khư.
Điều này kỳ lạ khiến tôi cảm thấy khó hiểu, Tuyết Dương nói với tôi, lúc tôi biến núi Bất Chu thành một thanh kiếm, m Ti đã trực tiếp mở một con đường nối liền biển Minh và Quy Khư.
Thân hồn của những người đã hy sinh trong trận chiến, hay là những sinh linh ở Quy Khư có lẽ đã bị m Ti dẫn độ thông qua địa mạch mới này.
Thậm chí, để tiếp nạp sinh hồn của Quy Khư, Nữ Đế còn đặc biệt xây dựng một thị trận mới ở m Ti, và đặt tên nó là Quy Khư.
"Tạ Lan, mọi chuyện được giải quyết êm đẹp như hôm nay đều nhờ công đức vô lượng của Nữ Đế, em nghĩ anh nên trực tiếp đến thần điện U Minh một chuyến, tự mình bày tỏ lòng biết ơn của chúng ta." Tuyết Dương nói.
"Ừm."
Về phần Nữ Đế, tôi đương nhiên tự mình sẽ đến thăm cô ấy, vì cái tôi muốn không chỉ là một tiếng cảm ơn đơn giản vậy đâu.
Mấy ngày sau, tôi vẫn luôn túc trực ở Quy Khư, tỉ mỉ quan sát quá trình xây dựng lại Quy Khư, đồng thời cũng thấp thỏm chờ đời ngày Ngạo Phong đang trú tạm trong huyền quan của Tạ Uẩn thức tỉnh.
Tôi còn chưa nói cho Tuyết Dương biết, Tạ Uẩn sẽ kế vị tôi làm Ma Đạo Tổ Sư, bây giờ cũng chưa phải lúc nói chuyện đó. Những chuyện xảy ra trong trận Bạch Hổ, Tạ Uẩn không kể nhiều, chỉ tập trung nâng cao đao pháp của mình.
Thật ra thì, so với thảm họa diệt vong mà tôi đã mang đến cho Quy Khư, thanh đao mà Tạ Uẩn dùng để giết Bạch Hổ mới là thảm họa thực sự trong Tam giới.
Một nhát đao cướp đoạt đi tinh hoa của tam giới, dù phải mất hết mấy trăm vạn năm cũng khó có thể khôi phục lại tình trạng nguyên vẹn được. Vì điều này, trong lòng Tạ Uẩn luôn cảm thấy tội lỗi, tảng đá đè nặng mãi không buông xuống được, mà tôi lại không biết làm cách nào để an ủi cô ấy.
Bởi vì tôi cũng rơi vào trường hợp giống như cô ấy, đều là kẻ tội đồ mang tai họa đến cho chúng sinh.
Ý chí của Yến Tháp và Hi Hòa còn lưu lại ở nhân gian, chắc hẳn là tin tốt duy nhất cho Ma đạo.