Nó cũng giúp tôi nhẹ nhõm đi phần nào, sau này nếu phải rời khỏi đây tôi cũng có chút yên tâm hơn. Có sự hợp lực của tam đại thần thú hỗn loạn và Tạ Uẩn, tôi tin rằng một ngày nào đó Quy Khư nhất định sẽ quay về cảnh tượng yên bình hoa lệ như xưa.
Đến ngày thứ bảy sau Tạ Uẩn trở về, Ngạo Phong cuối cùng đã thức tỉnh, bay ra huyền quan Tạ Uẩn, bắt đầu công việc xây dựng lại địa mạch Quy Khư. Chúng tôi phải tốn hết chín ngày làm việc không ngừng nghỉ mới có thể tách biển và đất Quy Khư, khôi phục nó về trạng thái ban đầu.
Mặc dù địa mạch đã được tu sửa, nhưng sinh cơ tàn tạ vẫn cần thời gian dài để tích lũy. Lúc này, tôi bỗng nhớ tới Phong Thần.
Nếu Phong Thần vẫn còn ở đây, chỉ cần cô ấy sử dụng ngọn gió phục hồi, thì tốc độ hồi phục của Quy Khư sẽ tăng lên gấp trăm lần. Đáng tiếc, từ khi trận chiến trên Thiên Đình kết thúc, đã không còn chút tin tức gì liên quan đến Phong Thần, cũng không ai biết cô ấy đã đi đâu.
Địa mạch đã được sửa chữa, nước biển cũng dần dần đã rút đi, chỉ còn lại một hố sâu khổng lồ sâu không thấy đáy.
Tạ Uẩn và tôi đứng bên mép hố sâu.
"Tạ Uẩn, nơi này có phù hợp không?" Tôi âm trầm hỏi.
“Ừ.” Tạ Uẩn gật đầu.
"Sau khi ta rời đi, con hãy mang núi Thánh Ma tới đây, để hỗ trợ Quy Khư chống đỡ mọi khó khăn."
"Khi nào Đạo Tổ sẽ rời đi ạ?"
"Tối nay."
Trước khi rời đi, tôi không định sẽ tổ chức một buổi lễ truyền thừa cho Tạ Uẩn.
Bởi vì chuyện này vốn dĩ không cần thiết, chỉ cần núi Thánh Ma tới, lộ ra hóa thạch Kỳ Lân và Nguyên Phượng, đệ tử Ma Đạo tự khắc sẽ biết ai là Ma Đạo Tổ Sư.
Hơn nữa, cho dù Tạ Uẩn không thể chứng minh thân phận của bản thân, Ngạo Phong vẫn sẽ làm chứng cho cô ấy.
Ngạo Phong vẫn luôn tu luyện bên trong huyền quan của Tạ Uẩn, nên cậu ấy biết rõ nhất về cảnh giới cao thâm hiện giờ của Tạ Uẩn.
Làm điều này chắc hẳn sẽ là một tin sốc đối với những người bằng hữu đã theo tôi suốt cuộc đời, chẳng hạn như A Lê, Lưu Phong Sương, Bắc Minh Tú và những người khác.
Tuy nhiên, bản thân tôi đã chứng kiến quá nhiều cuộc chia tay đẫm nước mắt trong đời, nên tôi thực sự không muốn tạo thêm nỗi buồn nào nữa.
Đêm nay tôi chỉ muốn nói lời tạm biệt với một mình Tuyết Dương.
Đêm buông xuống, bầu trời đầy sao lấp lánh, không khí hơi se lạnh.
Tôi đi đến lều quân sự của Tuyết Dương, chưa kịp cất giọng chào hỏi, thì giọng nói trong vắt của Tuyết Dương đã truyền đến, kèm theo tiếng thở dài xót xa.
"Anh vào đi, Tạ Lan."
Tôi kéo cửa bước vào và thấy Tuyết Dương mặc bộ quần áo trắng như tuyết, tay cầm một con dao khắc.
Chiếc bàn đá trước mặt cô chất đầy các loại ngọc thạch.
Giống như cái đêm ở nhiều năm trước, Tuyết Dương lại khắc hàng trăm cấm bộ.
Mỗi cấm bộ đều có khắc tên tôi.
Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện cô ấy, giơ tay mò mẫm những hình khắc trên miếng ngọc.
Lời chia tay là lời khó nói nhất, chứ đừng nói đến lời từ biệt.
Hai thầy trò chúng tôi dù đã sát cánh bên nhau nhiều năm nay, dù trong lòng luyến tiếc bao nhiêu đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ có cơ hội quay nhân gian nữa.
"Tối nay anh sẽ rời đi sao?" Tuyết Dương nghẹn ngào hỏi.
"Ừm."
Ngay giây phút nhìn thấy cô ấy mặc bộ đồ trắng, tôi đã biết mình không thể tiếp tục giấu cô ấy được nữa.
Nước chảy róc rách, gió Tây Bắc thổi nhè nhẹ, dù ngồi trong lều mà lòng còn lạnh lẽo hơn đứng ở bên ngoài
Áo trắng là đang ám chỉ lời từ biệt, cường giả một đi không trở lại.
"Tạ Uẩn có thể gánh vách được cờ chiêu hồn sao?”
“Đao pháp của Tạ Uẩn đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong, chỉ còn nửa bước là tiến vào cảnh giới âm dương tuyệt diệt, vô địch trong tam giới. Cho dù Vĩnh Dạ Chi Quân có gan xông đến đây một lần nữa, thì cô ấy có thể mượn khí số tam giới, để ngăn chặn hắn ta.”
“Còn anh thì sao, bây giờ anh đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”
"Chí tôn."
"Vậy sao? Xem ra nhân gian thật sự không giữ được anh nữa rồi." Tuyết Dương thở dài, nghẹn ngào nói.
Chắc hẳn Tuyết Dương bây giờ mới là người đau buồn cô đơn nhất, trước đây Thùy Họa đã một đi không trở lại, bây giờ tôi lại sắp phải rời đi.
Sát Phá Lang ngày xưa có ba người sát cánh chiến đấu cùng nhau, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình Tham Lang ở nhân gian, tôi an ủi cô ấy nhưng lại không biết miệng cứ ấp úng, không nói nên lời.
Những cấm bộ đặt trên bàn là tình cảm chân thành của cô ấy, nhưng tôi đã không còn có thể ôm lấy cô ấy, bày tỏ tình yêu của mình như trước.
"Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ. Ba sơn dạ vũ trường thu trì. Hà đường cộng tiễn tây song chúc. Khước thoại Ba sơn dạ vũ thì*. Tạ Lan, anh nghĩ chúng ta còn cơ hội gặp lại nhau hay không?”
(*) Chàng hỏi ngày nào về, ta chưa định được
Ở vùng núi Ba, lúc này vào thu, đêm mưa dai dẳng, ao nước ngập tràn
Không biết bao giờ chúng ta cùng chung một ngọn nến bên song cửa tây
Để kể lại với nhau nghe về tiếng mưa rơi trong những đêm thu, như đêm nay, ở vùng núi Ba này