Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1402 - Chương 1402: Dấu Vết Thánh Hỏa

Chương 1402: Dấu Vết Thánh Hỏa Chương 1402: Dấu Vết Thánh Hỏa

Thái Cổ Thần Ma đều thuộc về quá khứ, thứ thật sự có thể ảnh hưởng tới quy luật thiên địa chính là nhân gian.

Tiếp sau đó, Kiêm Hà nói với Ma Chủ rất nhiều về chuyện của Ma tộc. Nhân gian được kiểm soát bởi nhân tộc, Lục Đạo Chúng Sinh đều luân phiên có trật tự, chấp nhận sự giám sát của Thiên Đình và m Phủ.

Ma, từ xưa đã là đại diện cho sự đồi bại và tà ác.

Ngay cả khi họ không có ý định làm hại người khác, thì sự tồn tại của họ cũng là mối đe dọa với tất cả chúng sinh nhân gian.

Thái Cổ Ma Giới đã biến thành vùng đất chết, họ không thể ở đây được nữa. May mắn thay, Vạn Ma Điện ở nhân gian vẫn còn giữ được ma ý do Ma Chủ để lại. Họ tạm thời có thể ở trong Thập Vạn Đại Sơn.

Về việc Ma tộc tương lai sẽ đi về đâu, hiện tại còn chưa có kế hoạch gì.

Bởi nếu như Thiên đạo không diệt, đừng nói là Ma tộc, ngay cả nhân tộc cũng sẽ không có tương lai.

Sau khi giải thích xong, Ma Chủ dẫn một nhóm Ma tướng tiến vào cánh cổng dẫn tới Vạn Ma Điện.

Nhìn họ rời đi, Kiêm Hà cảm thấy vô cùng thương cảm.

Nhìn gương mặt hốc hác của cô, tôi ôm chặt cô trong vòng tay, cảm thấy đau lòng.

Thùy Họa và Nguyên Duệ chiếm quá nhiều tình yêu và tâm trí của tôi, tôi dành cho Kiêm Hà ít nhất, nhưng cô ấy lại là người ít phàn nàn nhất.

Trước đây chỉ cảm thán Nguyên Duệ kêu khổ, sự bướng bỉnh của Thùy Họa, lại quên mất Kiêm Hà không phải chống đỡ toàn bộ Ma giới sao?

"Đi thôi."

"Được."

Tôi ôm lấy Kiêm Hà, phi kiếm hướng tới Thần giới.

Nhìn đống đổ nát của Ma giới từ trên cao, những giọt nước mắt màu đỏ trào khỏi khóe mắt, hóa thành cơn mưa đỏ trút xuống…

Sau khi trở về Thần giới, tôi hít một ngụm khí hóa ra thần thông tam thanh. Hồn khu cùng thân thể dung hợp, đồng thời cũng đưa hồn khu trong huyền quan nhập về thất khiếu.

Vết thương của Kiêm Hà cần được chữa lành, Nguyên Duệ mở ra pháp trận ngũ hành phục hồi trong tẩm cung của mình, giúp cô bế quan dưỡng thương. Thần giới không thể dung nạp Ma tộc, nhưng vì Kiêm Hà không bị hạn chế, vì Kiêm Hà sở hữu vô hạ ma các, không hề bài trừ năng lượng thần thánh của Thần giới.

Vết thương của Kiêm Hà lần này nghiêm trọng hơn tôi nghĩ nhiều. Thánh quang của Quang Thiên Sứ chiếu thẳng vào mắt, thậm chí là cả linh hồn cũng bị tổn thương.

Giờ cô không thể nhìn thấy bất kì thứ gì, và tầm nhìn của cô ấy chỉ có kim sắc. Nhìn kĩ vào trong mắt cô ấy, ngọn lửa vàng đang bùng cháy yếu ớt.

Là Ma tộc, việc có thánh hỏa trong mắt là việc đi ngược lại lẽ thường.

Hơn nữa, thánh hỏa trong con ngươi có dấu hiệu ngày càng mạnh mẽ hơn.

Sau khi Kiêm Hà nhắm mắt nhập định, tôi và Nguyên Duệ rời khỏi tẩm cung, để lại Thuần Quân làm hộ pháp cho cô ấy.

"Nguyên Duệ. Kiêm Hà như vậy là có chuyện gì?"

"Em cũng không thể nói rõ ràng. Nhưng anh cũng không cần lo lắng. Kiêm Hà có vô hạ ma các, thánh hỏa không thể tổn thương được cô ấy." Nguyên Duệ lắc đầu nói.

"Có khi nào là Thánh Thiên Sứ đã để lại gì đó trong linh hồn của Kiêm Hà?" Nhìn thánh hỏa, tôi theo bản năng nghĩ tới Quang Thiên Sứ, kiêu nữ của trời.

"Có thể có khả năng này, nhưng hiện tại cũng không nhìn ra được. Phải chờ Kiêm Hà khôi phục thần hồn mới có thể cẩn thận dò hỏi cô ấy."

"Ừm."

Thần hồn tổn hại, hay bị ngoại tà xâm chiếm, nhất định phải để hồn thức của bản thân người đó tỉnh lại thì mới có thể đưa ra phán đoán.

Chỉ tiếc là, dù lúc đó tôi đã nhận thức được, nhưng tới khi thật sự đưa ra phán đoán thì đã quá muộn, tôi suýt chút phạm sai lầm lớn, mất đi người mình yêu thương.

Chiến Thần Điện có hậu hoa viên. Tạ Mặc và Tạ Lăng đang chơi đùa trong hoa viên.

Nhìn thấy chúng tôi, hai người liền bay tới ôm chặt.

Không may là chúng lại hôn Nguyên Duệ, đoán chừng cũng không thể nhanh chóng tách ra. Đặc biệt là Tạ Lăng, đã bị Thùy Họa bắt đi quá lâu, chịu nhiều đau khổ từ Minh Hà, càng đặc biệt gắn bó với Nguyên Duệ.

Còn tôi, chỉ có thể ngượng ngùng đứng một bên.

"Gặp cha cũng không chào sao?" Nguyên Duệ chọc trán hai đứa nhỏ, giả và tức giận nói.

"Ma đạo tổ sư, chào." Hai người chán ghét nhìn tôi, đồng thanh nói.

Tôi cực kì nói không nên lời, còn Nguyên Duệ thì haha cười lớn.

"Ai, cũng không biết sao chúng lại nghĩ tới gọi anh như vậy. Đây là lần đầu em nghe thấy." Nguyên Duệ nói.

"Có thể với tư cách làm cha như anh, đã thật sự lơ là bổn phận rồi."

Đó không phải lỗi của chúng. Tôi dành quá ít thời gian cho chúng, dù chúng có cùng dòng máu với tôi, nhưng đôi khi sự xa lánh lại chỉ vì tình thân huyết thống.

Chúng khao khát tình yêu và sự bầu bạn của cha, nhưng mỗi lần gặp tôi chỉ có thể nhìn chúng trong chốc lát. Lần này, để hiểu được nhất khí hóa tam thanh, lại phải sống ẩn dật nhiều ngày, tôi biết trong lòng chúng có ác cảm với tôi.

Nhưng trong thâm tâm, tôi không tiếc nuối điều này, thậm chí còn mong chúng đối xử thân thiện với tôi càng tốt. Có như vậy, sau này khi tôi thật sự rời đi, chúng sẽ khó mà chấp nhận.

Đoán trước vận mệnh của chính mình, thật sự không phải điều gì tốt…

Một con bướm bay vào tâm mắt của chúng. Tạ Mặc Tạ Lăng mỉm cười đuổi nó đi.

Tôi cùng Nguyên Duệ ngồi trên ghế dàu trong hoa viên, nói chuyện về cuộc chiến ở Ma giới. Sau khi nhắc tới Quang Thiên Sứ, Nguyên Duệ cau mày thật chặt, tỏ ra lo lắng.

"Em còn tưởng Vĩnh Dạ Quân và Quang Minh Thánh Chủ đã là cánh tai phải của Thiên đạo, không nghĩ tới còn có một Quang Thiên Sứ. Lần này anh thật sự đắc tội với cô ta rồi. Chắc cũng không lâu nữa thôi, cô ta sẽ dẫn quân tân công Thần giới." Nguyên Duệ thở dài nói.

"Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn. Hiện tại trong Thái Cổ tam giới chỉ còn lại Thần giới, không còn cách nào để trốn tránh nữa." Tôi nói.

"Chiến lực thật sự của cô ta, anh cảm thấy nên là ở cảnh giới nào?" Nguyên Duệ hỏi.

Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Sợ sẽ là kình định của Thùy Họa."

Bình Luận (0)
Comment