Vương quốc của Thiên Đạo, quốc trung chi quốc(1), Thánh thành của Quang Thiên Sứ (2).
(1) quốc trung chi quốc: chỉ lãnh thổ bị bao quanh bởi lãnh thổ của một quốc gia khác (trong quốc gia có quốc gia). Trên thế giới có 5 lãnh thổ như vậy, bao gồm Vương quốc Lesotho, Cộng hòa San Marino, Thành quốc Vatican, Thân vương quốc Monaco và Cộng hòa Molossia).
(2) Quang ở đây là ánh sáng, Quang Thiên Sứ là vị Thiên Sứ Ánh Sáng, và Quang Thiên Sứ Thánh thành là thành phố nơi vị Thiên sứ này cai trị.
Ngọn Thánh Hỏa rừng rực cháy, chọc thủng pháp trận Thánh Quang.
Pháp trận rầm rầm vỡ tan. Toàn bộ tòa Thần điện Thánh Quang cũng biến thành một đống phế tích.
Các tông đồ Thánh Quang hoảng sợ bỏ chạy, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thần điện Thánh Quang đột ngột thay đổi khiến cho các vị Tổng lãnh Thiên Sứ khác cũng bị kinh động, thi nhau dồn thần niệm hướng về nơi này để thăm dò, sau đó cũng nhanh chóng bỏ chạy.
Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy cơn tức giận của Quang Thiên Sứ.
Trên đống đổ nát của Thần điện, Quang Thiên Sứ nắm chặt thanh kiếm Thuần Tịnh Thánh Quang, hai gối quỳ trên mặt đất.
Mỗi một sợi tóc màu vàng kim đều đang tỏa ra ánh sáng thần thánh, khuôn trang trong ngọc trắng ngà, khiến người khác không dám có một chút khinh nhờn.
Thánh hỏa bùng cháy trong đôi mắt, gương mặt diễm lệ bởi vì tức giận mà trở nên méo mó.
Thân là vị công chúa được Thiên Đạo sủng ái nhất, Quang Thiên Sứ từ khi vừa chào đời đã trở thành niềm kiêu hãnh của toàn bộ Thiên quốc.
Quang Thiên Sứ được sinh ra từ trong mộng cảnh của Thiên Đạo, trong giấc mơ, Thiên Đạo chìm đắm say sưa trong biển ánh sáng tràn ngập màu sắc, sau đó đã ẵm Quang Thiên Sứ hãy còn trong hình hài một đứa trẻ từ trong biển ánh sáng ấy.
Thiên Đạo đã dành vô số ngày đêm chỉ để đặt cho con gái một cái tên. Tới khi cái tên cuối cùng được quyết định, Quang Thiên Sứ vậy mà đã trưởng thành.
Thế nên toàn bộ con dân Thiên Quốc chỉ biết tôn xưng cô là Quang Thiên Sứ mà không một ai hay biết tên thật của cô là gì.
Thiên Đạo mặc dù không có thất tình lục dục, thế nhưng cũng không ngăn cấm con dân của mình kết duyên.
Thân là vị công chúa được tôn kính nhất của Thiên Quốc, khắp người đều bao trùm trong hào quang rực rỡ, anh hùng hào kiệt khắp Thiên quốc đều ngưỡng mộ dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của cô nàng, thế nhưng không một ai dám theo đuổi.
Bởi vì cô quá cao quý, quá thánh khiết. Tất cả đàn ông trong thiên hạ nhìn thấy cô đều phải tự thẹn không xứng với người.
Ngay cả vị Quang Minh Thánh chủ anh tuấn phi phàm cũng không dám bày tỏ nỗi thầm thương trộm nhớ của mình đối với Quang Thiên Sứ.
Thiên Đạo từng hỏi, đàn ông trong Thiên quốc có kẻ nào xứng với con không?
Quang Thiên Sứ suy nghĩ một hồi liền nói, không có.
“Vậy con có cảm thấy một mình sẽ cô đơn không?” Thiên Đạo lại hỏi.
“Chỉ kẻ yếu nhược mới cần người bầu bạn, kẻ mạnh vĩnh viễn sẽ không cô đơn, giống như Thiên phụ người vậy.”
Thiên Đạo cười lớn khen ngợi nàng, từ đó về sau, Thiên quốc lại càng không một kẻ nào dám lén nhìn dung mạo như hoa của Quang Thiên Sứ.
Không chỉ trong Thiên quốc, ở vũ trụ hư không này cũng không có kẻ nào dám mạo phạm Thánh giá(3) của Quang Thiên Sứ.
(3) Thánh giá: chỉ xe của công chúa.
Bọn họ có thể tranh luận đôi câu với Vĩnh Dạ Chi Quân, có thể không đem ánh sáng tịnh hóa của Quang Minh Thánh Chủ bỏ vào mắt, nhưng không một ai dám chọc giận Quang Thiên Sứ, chuốc lấy sự phán xét của Thánh Quang.
Trong mắt bọn họ, Thiên Đạo dường như không có nhược điểm.
Nếu như nhất định phải tìm ra một nhược điểm của Thiên Đạo, vậy thì chỉ có thể là sự tồn tại của Quang Thiên Sứ.
Thân thể và tâm trí của Quang Thiên Sứ lúc này bị cơn phẫn nộ thống trị, nỗi tức giận tràn ra chọc thủng cả pháp trận Thánh Quang, hủy diệt cả tòa Thần điện Thánh Quang, thế nhưng cơn giận dữ không vì vậy mà giảm bớt.
Hai tay nắm chặt thanh kiếm Thuần Tịnh Thánh Quang, đúng lúc cô nàng định chém về phía lầu mây cao nhất trong Thánh thành Quang Thiên Sứ thì một giọng trách móc nhẹ nhàng đã vang lên ngăn cản hành động này của cô.
Sau đó, kính tượng phản ánh thần niệm của Thiên Đạo liền xuất hiện.
Thánh đồ quỳ bái, con dân của Thánh thành Quang Thiên Sứ đều quỳ rạp dưới mặt đất.
“Linh Lung, là kẻ nào làm con tức giận như vậy?” Thiên Đạo hỏi.
“Nếu không đem xương cốt Tạ Lan nghiền thành tro bụi thì thật khó giải trừ mối hận trong lòng con."
“Tạ Lan?” Thiên Đạo ngạc nhiên cười lớn.
“Phụ thân, ngay cả người cũng cười con?” Chỉ có ở trước mặt Thiên Đạo thì Quang Thiên Sứ Linh Lung mới bày ra dáng vẻ nũng nịu của cô con gái nhỏ. Đương nhiên, cũng chỉ cô ta mới có tư cách xưng Thiên Đạo là phụ thân.
“Nói xem nào, Hắn làm sao lại đắc tội với con.”
Bị người khác một kiếm chém rách mặt, mặc dù chỉ là kính tượng phản chiếu thần niệm, thế nhưng loại chuyện xấu hổ như vậy thật khiến Quang Thiên Sứ chẳng còn mặt mũi nào mà lên tiếng.
Tục ngữ vẫn nói, mắng người đừng chọc vào chỗ đau của người ta, đánh người cũng đừng đánh vào mặt.
“Tạ Lan nhất khí hóa tam thanh, bất ngờ tập kích con ở Ma giới, đem thần niệm của con ở Ma giới xóa sạch, Xí Thiên Sứ và Đọa Thiên sứ toàn quân bị diệt cũng bởi vì hắn ta.”
“Ồ, nhất khí hóa tam thanh vốn là cơ duyên mà Tạ Mạt Lăng để lại cho hắn ta, đến tận bây giờ hắn mới lĩnh ngộ được thì xem ra cũng chẳng nên cơm cháo gì.” Thiên Đạo nói.
“Phụ thân, có một chuyện con không rõ.”
“Nói đi.”
“Với năng lực của người, ngay cả Vận Mệnh cũng bị đánh bại, vì cớ gì lại mãi trì hoãn không ra tay với Ma Đạo Tổ Sư?”
“Giết Tạ Lan là chuyện vô cùng đơn giản, chỉ có điều đây chưa phải thời điểm để giết hắn.”
“Vì sao chứ?”
“Thái Cổ Tam Giới ta có thể tùy ý hủy diệt, nhân gian Tam giới cũng chạy không khỏi lòng bàn tay của ta. Sở dĩ ta dung túng cho sự tồn tại của Tạ Lan là bởi vì huyền quan của hắn.”
“Huyền quan của Tạ Lan có giấu bí mật gì?”
“Từ đầu chí cuối ta chưa từng có ý muốn diệt giới, chỉ có điều nếu muốn lật đổ pháp tắc hiện giờ của trời đất thì không thể không làm như vậy.”
“Huyền quan của Tạ Lan với pháp tắc của trời đất thì có liên quan gì tới nhau?” Quang Thiên Sứ hỏi.
“Ngược lại, Tạ Lan vốn không thoát khỏi sự khống chế của pháp tắc của trời đất, thế nhưng huyền quan của hắn lại không nằm trong đó.”
Thiên Đạo nếu muốn lật đổ pháp tắc hiện giờ của trời đất nhất định sẽ gây ra một thảm họa khủng khiếp trog vũ trụ.
Ông ta không chắc chắn bản thân liệu có để lại những gì mình mong muốn trong trận đại kiếp đó, thậm chí cũng không chắc liệu bản thân mình có bị chôn vùi cùng với pháp tắc trời đất hay không.
Đây là một canh bạc lớn, không chỉ vạn vật trong vũ trụ hư không muốn đặt cược mà ngay cả Thiên Đạo cũng nhất định phải đem mọi tài sản mình có ra đặt lên bàn đấu.
Nếu Thiên Đạo thất bại hoặc cả hai bên cùng lưỡng bại câu thương(4), toàn bộ vũ trụ hư không sẽ rơi vào trạng thái Thái Dịch(5) hư vô mênh mông.
(4) lưỡng bại câu thương: hai bên đều chịu thương tổn, chỉ một trận chiến mà hai phe đều là kẻ thua.
(5) Thái Dịch là [giai đoạn] khí chưa được thấy (tức là trạng thái hỗn độn trước khi trời đất sinh thành).
Không có năng lượng, cũng chẳng có vật chất. Phải trải qua hàng tỷ tỷ năm sau đó, vũ trụ mới từ trạng thái Thái Dịch lại một lần nữa trải qua Tiên Thiên Ngũ Hành tiến hóa vạn vật. Lần trước vũ trụ sụp đổ chính là như thế này, Thiên Đạo đã trải nghiệm một lần, vì vậy lần này ông ta không muốn lặp lại sai lầm tương tự, cũng chẳng muốn phải đợi lâu như vậy nữa.
Chính trong lúc này, Thiên Đạo thăm dò phát hiện ra một chuyện không rõ ràng cho lắm.
“Vận Mệnh tuyệt đối không hề yếu kém như con tưởng tượng đâu, sở dĩ ta có thể dễ dàng đánh bại hắn như vậy là bởi vì hắn đã đem con át chủ bài của mình giao cho Tạ Lan.”
“Là cái gì?”
“Một thế giới đến từ tương lai.”