Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1425 - Chương 1425: Tử Thần Phẫn Nộ (2)

Chương 1425: Tử Thần Phẫn Nộ (2) Chương 1425: Tử Thần Phẫn Nộ (2)

Trong đại quân Thiên Sứ lần này có biết bao nhiêu bậc Chí Tôn cao thủ như thế, bọn họ mặc dù có thể đối đầu với một Tử Thần đang điên cuồng tức giận thế nhưng lại chẳng thể nào đối đầu với một Minh Hà đang phẫn nộ cả.

Đặc biệt là sau khi kính tượng bản nguyên của mười hai vị Thiên Sứ lần lượt bị Minh Hà nuốt chửng, sát khí của thanh đao này đã vượt qua mọi sự tồn tại trong trời đất, trực tiếp uy hiếp tôn nghiêm của Thiên Đạo.

Minh Hà mặc sức hành động, còn Tử Thần lại đang khóc.

Thử hỏi dưới chân Thiên Đạo kẻ nào có thể chiến đấu như thế!

Chiến trường vốn dĩ thuộc về Thái Cổ Thần Giới, nhưng bây giờ, toàn bộ màn trời thăm thẳm này đã biến thành chiến trường của duy nhất một người là Thùy Họa.

Đại quân Thiên Sứ sau khi bị tôi dùng kiếm càn quét vẫn còn sót lại hai nghìn vạn binh lính chủ lực, thế nhưng bọn chúng không thể nào ngăn được Tử Thần đang điên cuồng phẫn nộ, thậm chí chẳng cách nào đào thoát khỏi chiến trường.

Minh Hà điên cuồng khiêu vũ, làn sương chết chóc càng lúc càng dày. Quang Thiên Sứ không ở đây, Thánh Hỏa cũng ảm đạm leo lắt.

Đại quân Thiên Sứ vốn được mệnh danh là đội quân tinh nhuệ nhất của Thiên Đạo đã bị Thùy Họa một mình dập tắt hào quang.

Sâu trong vũ trụ hư không không biết có bao nhiêu bậc đại năng Chí Tôn đang ẩn nấp vì việc này mà trợn trừng mắt. Sau đó bọn họ bắt đầu tư lự một vấn đề mà bản thân đã suy nghĩ từ rất lâu.

Thiên Đạo thật sự là bất khả chiến bại sao?

Nếu Thiên Đạo thật sự bất khả chiến bại, vì cớ gì mà Tử Thần lại có được năng lực như vậy?

Ý niệm này khiến linh hồn của bọn họ bồn chồn bất an.

Bọn họ đã quen với việc thoi thóp hơi tàn dưới sự bức ép của pháp tắc trời đất, đối với việc Thiên Đạo muốn diệt thế, bọn họ cũng có thái độ hoài nghi, thậm chí muốn ngăn cản ông ta làm như vậy.

Bởi vì bọn họ lo sợ hành động diệt thế của Thiên Đạo sẽ bóp méo pháp tắc của trời đất, khiến cho vũ trụ sụp đổ, cuối cùng chẳng một kẻ nào có thể may mắn tránh khỏi. Thế nhưng, đến lúc Thiên Đạo thật sự muốn làm như vậy, bọn họ lại không một ai dám trực tiếp đứng ta ngăn cản ông ta.

Nhìn Thái Sơ Tử Thần đang thỏa thuê chém giết đại quân Thiên Sứ, ý chí chiến đấu trong cơ thể bọn họ từ từ sống lại.

Linh hồn của Thiên Sứ là món ăn ngọt ngào nhất, đáng tiếc bọn họ lại không có cơ hội thưởng thức.

Những thứ từ trước đến nay vốn chỉ dám nghĩ mà chẳng dám làm, giờ đây đã trở thành cám dỗ hấp dẫn vô cùng.

Đáng tiếc bọn họ đã sống hèn nhát quá lâu, cho đến khi Thùy Họa hoàn toàn kết thúc chiến cục này, bọn họ không một ai dám lộ diện.

……

Đại quân Thiên Sứ cơ hồ toàn bộ đều đã bị tiêu diệt, hàng chục vị cường giả chí tôn hoảng sợ bỏ chạy khỏi Thần giới.

Lá gan dũng cảm của bọn họ bị Thùy Họa cắt gọn sạch sẽ, kỳ thực chỉ cần bọn họ cố gắng kiên cường hơn một chút sẽ phát hiện, sát khí của Minh Hà đã cạn kiệt, thần niệm của Thùy Họa cũng dường như đã tiêu hao toàn bộ.

Cũng giống như những vị đại năng chí tôn trừ trừ chẳng dám lộ diện, bóng dáng chết chóc của Tử Thần bao trùm lấy trái tim những kẻ đang chiến đấu, cuối cùng trở thành một cơn ác mộng đeo bám bọn họ suốt cuộc đời này.

Đại quân hy di chỉ còn sót lại vài nghìn tàn binh, đang vây quanh Tham Lang và Phá Quân.

Trước khi chiến tranh bắt đầu, Thùy Họa đã phân ra hai đạo thần niệm để ổn định thân thể cho Tham Lang và Phá Quân, nếu không nhờ vậy, với tính cách của mình chắc chắn Phá Quân đã chẳng thể sống đến bây giờ.

Thùy Họa lại biến Minh Hà trở thành đao, lê bước chân nặng nề bước về phía trước mặt tàn quân hy di.

“Ta đã không giữ được lời hứa của mình, trong số họ có rất nhiều người đã vĩnh viên chết đi, không bao giờ còn có thể dựa vào ký tức để tái sinh nữa.”

Không ai trả lời, không ai lên tiếng.

Thùy Họa quả thực đã không giữ được lời thề của mình đối với đại quân hy di, thế nhưng đồng thời cô đã giúp cho các vị đại năng vốn đã phải cắn răng chịu đựng tủi nhục suốt bao nhiêu năm nhìn thấy sát khí khủng khiếp vô cùng của Tử Thần.

Sau khi thân hóa hy di, bọn họ đã sớm biết rằng sống lại vốn chỉ là một giấc mộng, bọn họ đã không thể nào quay lại cuộc sống lúc trước.

Là Tử Thần đã đánh thức họ thoát khỏi mộng cảnh, trao cho bọn họ hi vọng.

Thế nhưng hi vọng này cũng thật tàn nhẫn siết bao, bởi vì bọn họ sẽ chết.

Đây vốn là một lựa chọn, hoặc là vĩnh viễn sống trong giấc mộng, thấp tha thấp thỏm sống trong sự mừng vui tức giận thất thường của Thiên Đạo, hoặc là lựa chọn tỉnh táo quay về với hư vô, say sưa hừng hực thỏa thuê báo thù một trận thật sướng trước khi chết.

“Nguyện vì Tử Thần Bệ hạ mà chiến!”

Không biết ai là người đầu tiên hét lên câu này, cuối cùng toàn bộ đại quân hy di đều đồng thanh hô lớn

Bình Luận (0)
Comment