Tại Nam Kinh, Mao Sơn phái quả thật nắm giữ địa lợi, vì thế nên Chương Phàm mới có vẻ ngang ngược dòm ngó tới Vương gia.
Tam Mao quán đã tồn tại hơn một ngàn năm, địa vị của Mao Sơn ở Nam Kinh rất được coi trọng.
Hôm qua, tôi phá hoại kế hoạch hoàn hảo của hắn, hắn tuy rằng vô cùng thống hận tôi, nhưng cũng chỉ cho rằng đây là nhân duyên trùng hợp, để tôi bắt gặp chuyện này, nên muốn tranh giành Anh Linh Đan với hắn.
Bây giờ, Anh Linh Đan đã bị tôi cướp mất, bản thân hắn lại không phải đối thủ của tôi, muốn tìm đồng môn giúp đỡ thì lại e ngại Khương Tuyết Dương và Toàn Chân giáo, chỉ có thể phát tiết phẫn nộ trong lòng lên người Vương gia.
Vương gia là quý tộc ngàn năm nay, giờ đây vào thời kỳ mạt pháp vẫn chưa kết thúc, Chương Phàm muốn tìm tôi báo thù thì chưa chắc có đồng môn nào giúp đỡ, nhưng muốn đối phó Vương gia, Mao Sơn phái chắc chắn sẽ toàn lực ủng hộ.
Sau đó tôi mới biết được, Chương Phàm lần này ra tay với Vương gia, người của Tam Mao quán đã biết trước hết rồi.
Hành vi của hắn tuy làm mất mặt cao nhân tu đạo, nhưng niệm tình động cơ của hắn là vì lo nghĩ cho lợi ích của Mao Sơn phái, mà bản thân hắn lại là cháu của Chương Nhược Hư, nên không có ai trách tội hắn cả.
Còn việc hắn muốn ép cưới Phật Gia, trong mắt người của Mao Sơn phái chẳng phải chuyện to tát gì, họ thậm chí xem chuyện này là đang ban thưởng cho Vương gia.
Bởi vì, trong giới tu hành, so với đạo chính tông cấp cao như Mao Sơn phái, thì Vương gia quả thật chỉ như một con kiến mà thôi, có thể được liên hôn với Chương Phàm đã là cơ duyên may mắn lắm rồi.
“Chương Phàm, cậu ta là ai?” Lão đạo nghe lời tôi nói quá mức ngông cuồng, thì mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói.
“Đệ tử Khương Tuyết Dương, Tạ Lan, Lưu sư huynh, chính hắn đoạt mất Anh Linh Đan của đệ.
” Chương Phàm phẫn hận nhìn chằm chằm tôi nói.
Lão đạo mới đầu không đặt tôi vào mắt, vừa nghe Chương Phàm nói ra tên của tôi xong, lộ ra chút ngập ngừng.
Ngữ khí có phần nhẹ nhàng nói: “Nếu như cậu là đệ tử chân truyền của Khương hành tẩu, cũng không nên ngang ngược vô lý làm loạn đạo quán Mao Sơn phái ta.
”“Tiếc là ta đã tới rồi.
” Tôi lạnh lùng đáp.
“Ý của đạo hữu là quyết chí muốn đối địch với Mao Sơn phái hay sao?” Lão đạo lại hỏi.
“Không dám, chỉ là đến đòi lại công bằng mà thôi.
” Tôi nói.
“Không biết đạo hữu muốn công bằng như thế nào?”“Thứ nhất, trước tiên chữa trị vết thương trong người Phật Gia; thứ hai, ta muốn Chương Phàm tự mình tới Vương gia khấu đầu tạ lỗi.
”Tôi vừa nói câu này, đạo sĩ Tam Mao quán tại hiện trường đều đồng loạt biến sắc.
Chương Phàm là cháu của Chương Nhược Hư, tôi muốn hắn cúi đầu nhận sai, đồng nghĩa với việc tát vào mặt của Mao Sơn phái.
Hơn nữa, trong mắt Mao Sơn phái, Vương gia chỉ giống như một con sâu mà thôi.
“Á à, nếu như ngươi quỳ xuống mở miệng cầu xin ta, giao ra Anh Linh Đan, nói không chừng ta sẽ nể mặt Khương Tuyết Dương mà chữa thương cho nhóc con Vương gia này.
Bây giờ thì ngươi cứ đợi dọn xác cô ta đi.
” Chương Phàm cười lạnh nói.
“Ta biết ngươi sẽ không dễ dàng đồng ý, nên hôm nay ta cũng không có ý định cứ vậy mà giải quyết chuyện này, đừng có phí lời nữa, Chương Phàm ngươi dám đấu pháp luận thắng thua với ta không?”Lời này vừa dứt, toàn bộ người ở đó đều đồng thời quay sang Chương Phàm.
Tôi và Chương Phàm đều là cảnh giới chân khí, lại là đệ tử đại đạo chính tông, nếu hắn không ứng chiến, sẽ hạ thấp uy phong của bản thân.
Nếu đáp ứng thì hắn lại lo lắng bản thân không phải đối thủ của tôi.
Tuy rằng, tối hôm qua tôi không hề làm gì hắn, nhưng chỉ dựa vào mệnh cách thất sát giẫm vài bước chân sát khí, chắc chắn đã khiến hắn lưu lại ấn tượng khó phai trong lòng, mấu chốt là Chương Phàm biết tôi đã động sát tâm với hắn.
Chương Phàm chậm chạp không quyết định, bầu không khí bỗng chốc trở nên khó xử.
Đúng lúc này, rất nhiều người từ trong nội điện Tam Mao quán đi ra.
Quán chủ, điện chủ, từ Lâm quản sự đến toàn bộ đều chạy đến trung tâm hậu viện, trong đó còn có một vị đạo sĩ trung niên thần uy bức người.
Đạo sĩ trung niên vừa hiện thân, tôi liền nhận ra đây là một vị cao thủ cảnh giới huyền quan.
“Tạ Lan chẳng qua chỉ là tu vi chân khí, Chương Phàm, con và cậu ta đấu một trận, đừng hạ thấp uy phong của Mao Sơn phái ta.
” Vị đạo sĩ trung niên cảnh giới huyền quan bình tĩnh nói.
“Tưởng sư thúc, tên này tà môn sát khí quá nặng, con sợ mình không phải đối thủ của cậu ta".
Tuy rằng đã có chỗ dựa vững chắc, nhưng Chương Hàm vẫn xử sự hèn nhát như cũ.
“Đừng sợ, có ta ở đây, cậu ta không dám làm gì con đâu, vừa đúng lúc ta cũng muốn lĩnh giáo thêm về bản lĩnh của đồ đệ Khương hành tẩu Toàn Chân giáo”.
Tưởng đạo sĩ đã nói vậy, Chương Phàm chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu mà liều mình xuất chiến.
Nếu tôi muốn đấu pháp với Chương Phàm, tất nhiên không thể tiếp tục ôm Phật Gia nữa, bây giờ thân thể cô ấy đã vô cùng suy nhược, đứng cũng không vững, càng không thể chịu nổi xung kích chân khí lúc đấu pháp phát ra.
Chỉ hận người của Vương gia đó không có một ai dám theo tôi vào đây, nên bây giờ đến cả một người chăm sóc cô ấy cũng không có.