Tu đạo có bảy cảnh giới: thông linh, chân khí, huyền quan, nguyên thần, hợp đạo, thiên tôn và đạo tổ.
Thần ma có ba cảnh giới: thần ma, chủ thần và thần vương.
Trên thế giới có bấy nhiêu cấp bậc tu luyện, thì tinh đẩu có bấy nhiêu thần minh.
Thần có thần cách, ma có ma cách, thiên sứ có đôi cánh.
Còn tôi, Tạ Lan, chẳng có gì cả.
Tất cả những gì tôi có là kiếm.
Khi kiếm thể của tôi vẫn tiếp tục vỡ vụn, kiếm Vạn Thiên Châm Ngôn bị tôi nắm chặt trong tay, cũng đang từ từ sản sinh ra biến hóa khôn lường.
Vạn Thiên Châm Ngôn, xuất thân từ giáo lý Ma đạo.
Mỗi một ký tự, đều có thể coi đó là tiếng gào thét, niềm hy vọng của tất cả đệ tử Ma đạo.
Bảo vệ quốc gia trừng trị kẻ ác, đạo giáo tự nhiên trảm tâm ma.
Tại sao chúng ta phải chiến đấu?
Câu trả lời, được khắc trên thân kiếm Vạn Thiên Châm Ngôn.
Nhưng giờ đây, những ký tự khắc trên Vạn Thiên Châm Ngôn, đang mất ánh hào quang, hóa thành những ký tự màu đen ngòm nhiễm đầy ma ý
Khi ánh sáng và bóng tối hòa quyện vào nhau, Vạn Thiên Châm Ngôn bỗng ngừng biến đổi.
Ký tự khắc trên thân kiếm, một nửa là ánh sáng, một nửa là bóng tối.
Thái Cổ Nguyệt Ma có song diện thần tính, U Huỳnh và Chúc Chiêu tương ứng tiên thiên lưỡng nghĩa, bản thân Thùy Họa có sự đối lập giữa sự sống và cái chết, nỗi ám ảnh của hắc bạch xà.
Thiên sứ có người được bao bọc trong ánh sáng như Quang Thiên Sứ, cũng có Đọa Thiên Sư bị nhuốm bẩn và ô uế.
Bây giờ thanh kiếm của tôi cũng giống như những vị cường giả đó, phân làm hai mặt đen trắng, một bên là đạo, một bên là ma.
Khi phù văn trên thân kiếm đang bình tĩnh trở lại, vĩnh hằng kiếm thể của tôi ngừng vỡ vụn, rồi bắt đầu khôi phục cơ thể.
Ma ý suy yếu, đạo tâm trỗi dậy.
Sức mạnh Lục Đạo Luân Hồi mà Nữ Đế để lại trong huyền quan của tôi trước đó, đã ngăn chặn quá trình ma hóa ngay phút cuối.
Cuối cùng, nhờ sự kiểm soát Thất Khiếu Linh Lung Tâm, ma và đạo đã có được sự cân bằng hoàn hảo.
Từ lúc này, có nhập ma hay không hoàn toàn dựa vào suy nghĩ ngay tức khắc của tôi.
Tôi từ từ đứng dậy, sinh cơ đã mất được tái hòa nhập vào cơ thể mới của tôi.
Trước đây, cơ thể của tôi là vĩnh hằng kiếm thể, nhưng bây giờ cơ thể của tôi được gọi là hỗn loạn kiếm thể, thậm chí sức mạnh mà nó chứa đựng còn hung bạo hơn trước.
Vận mệnh, Đạo Tổ, Thời Không.
Kể từ khi sinh ra, tôi đã phải chịu đựng ba trận khảo nghiệm tàn khốc.
Cuối cùng, họ đã chọn tôi.
Và bây giờ, tôi đã quyền đưa ra sự lựa chọn của riêng mình.
Tôi đứng yên ở ngã tư, bên trái là ma và bên phải là đạo.
Thùy Họa không hề ngạc nhiên khi thấy tôi đứng dậy, con mắt sâu như vực thẳm lạnh nhạt nhìn tôi.
Tôi nhìn cô ấy, khuôn mặt quen thuộc, nhưng giờ đây tâm trạng khác hẳn.
Thùy Họa nhẹ nhàng thở dài, nói: “Tạ Lan, anh muốn đi hướng nào?”
“Em đang đợi anh đưa ra lựa chọn phải không?” Tôi hỏi.
“Gả gà theo gà gả cho theo chó. Dù anh chọn đi đường nào, em cũng sẽ đi cùng anh đến tận cuối con đường. Không chỉ mình em đang chờ anh đưa ra quyết định, chúng sinh thiên hạ cũng đang chờ đợi lựa chọn của anh đấy. Ma hay đạo?”
“Tại sao nhất thiết phải đưa ra lựa chọn, đứng yên tại chỗ không ổn sao?”
“Ý anh là gì?” Thùy Họa cau mày hỏi.
“Anh nghĩ, với tư cách là vợ của anh, em phải luôn hiểu suy nghĩ của anh trước người khác mới phải.”
Nói xong, tôi khẽ mỉm cười, rồi lại đi về phía cánh cổng chúng sinh.
Tôi không có lựa chọn, đạo và ma đồng thời vẫn ở trong lòng tôi.
Đẩy bằng hai tay, không đen cũng không trắng, không tốt cũng không xấu, không đi cũng không đến.
Cánh cổng chúng sinh đột nhiên mở ra...
Tôi bước vào lĩnh địa của Thiên đạo, nhưng không thấy Thùy Họa đi cùng mình, quay lại nhìn cô ấy vẫn đứng đó, tay cầm một bông hoa sen màu đen mỉm cười nhẹ nhàng.
“Em đang cười gì thế?” Tôi hỏi.
“Ăn cơm mềm nhiều năm như vậy, thật oan uổng cho anh rồi.” Thùy Họa nhẹ nhàng nói.
“Tạ Lan ca ca, trước đây, em luôn cho rằng không ai có thể vượt qua Ma Đạo Tổ Sư, nhưng bây giờ em nghĩ anh còn mạnh mẽ hơn ngài ấy.”
“Đúng vậy, Mạt Lăng không bằng cậu ấy.” Phá Quân Hộ Pháp thiên tôn bình tĩnh nói.
Theo bản năng, tôi muốn bày tỏ sự khiêm tốn, nhưng nghĩ một hồi lại từ bỏ.
Vẻ hào nhoáng oai vệ của Đạo Tổ đã bao trùm cả cuộc đời tôi, mà việc tôi thể hiện phong thái của bản thân trong việc đưa ra lựa chọn cuối cùng, là một điều đáng tự hào.
“Theo tôi vào trong thôi, cuộc chiến Thiên đạo đã chính thức bắt đầu.”
…
Trong khoảng không vạn cổ của vũ trụ, khoảnh khắc tôi đẩy cửa ra, vô số người thở dài một hơi.
Tôi không đưa ra lựa chọn nào, nhưng lựa chọn đó đã chiến thắng trước bất cứ lựa chọn nào khác.
“Tạ Mạt Lăng quả thực không chọn nhầm người.” Tạ Lưu Vân thở dài cảm thán.
“Nhân Đạo Tổ Sư, ngài nói như vậy có vẻ không đúng lắm.” Tử Dục Nữ Đế nói.
“Ồ, Tử Dục Nữ Đế có ý kiến gì sao?”
“Quan sát vực thẳm, vực thẳm cũng sẽ nhìn thẳng vào trái tim của người đó. Thay vì nói Tạ Mạt Lăng và vận mệnh đã chọn Tạ Lan, thì nên nói chính Tạ Lan đã chọn họ. Tạ Lan trước đây có thể không có tư cách, nhưng ngài ấy của ngày hôm nay nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ cửu thiên thập địa, thần quỷ tiên ma.”
“Người nói đúng.”
…
Hình thái thú của Tham Lang Kim Ngao đã biến mất, hình dạng con người xuất hiện.
Khương Tuyết Dương mặc trang phục màu đen tuyền, đứng bên cạnh Liễu Chi Nhung đang khoác lên người áo giáp màu đen.
“Ma đạo, Ma đạo, hôm nay ta cuối cùng cũng hiểu được Ma đạo rốt cuộc là gì.” Liễu Chi Nhung nói.
“Đừng nói là cô, nếu anh ấy không đưa ra sự lựa chọn này, ta cũng không biết Ma đạo rốt cuộc là gì.”
Đó là ma, cũng là đạo.
Chúng sinh bình đẳng, không phân biệt giống loài.
…
Trong Cửu U m Ti, Nữ Đế thả thanh kiếm Lục Đạo Luân Hồi xuống, giữa hai lông mày lộ ra vẻ mất mát.
“Chiêu này của Tạ Lan thâm sâu khó lường tuyệt diệu vô cùng, không biết tại sao Nữ Đế bệ hạ lại thất vọng như vậy?” Mạnh Bà thiên tôn thắc mắc hỏi.
“À, Cô đã làm Nữ Đế quá lâu rồi, ta thật muốn cùng cậu ấy hóa thành ma rồi rời khỏi đây.”
“...” Mạnh Bà trầm mặt không nói nên lời.
“Khó trách khi còn sống Mạt Lăng lại cô đơn như băng tuyết ngàn năm, tìm khắp thế gian này, ngoài Tạ Lan ra, còn ai có thể hiểu được ý định ban đầu của ông ấy khi sáng lập ra Ma đạo chứ?”
Quy Khư, Thánh Ma Sơn
Huyễn ảnh Thập Vạn Thần Ma lại tiếp tục ẩn náu xuống địa mạch, đồng thời, cơ thể của Tạ Uẩn tràn ngập ma ý ngút ngàn.
…
Nam Hoa đứng trên lưng Côn Bằng, đạo bào của bà ấy tung bay theo làn gió.
Đột nhiên, Nam Hoa rút thần pháp kiếm ra, cầm kiếm Phong Lôi Kiếm kiên quyết nhắm thẳng về phía trước.
“Cánh cổng chúng sinh đã được mở ra. Tam giới lục giới, hãy theo ta vào Thiên quốc!”
Bốn ngàn vạn chiến binh nhân gian đồng thanh đáp: “Trời sẽ diệt chúng sinh, chúng sinh sẽ diệt Trời.”
Bốn ngàn vạn chiến binh nhân gian hét lên, âm thanh rung chuyển vạn cổ hư không. Đại Bằng dang rộng đôi cánh, chớp mắt ngự không bay chín vạn dặm.
Cuộc chiến Thiên đạo, chính thức nổ ra.