Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1480 - Chương 1480: Ngũ Lâu Thiên Đạo

Chương 1480: Ngũ Lâu Thiên Đạo Chương 1480: Ngũ Lâu Thiên Đạo

“Trên trời Bạch Ngọc Kinh

Mười hai thành năm lầu,

Tiên nhân xoa đầu nhỏ,

Vén tóc chúc trường sinh(1)”

(1) Trích thơ Lý Bạch: “Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, Thập nhị lâu ngũ thành, Tiên nhân phủ ngã đính, Kết phát thụ trường sinh.”

Tiến vào cánh cửa Chúng Sinh, thứ đập vào mắt chính là phong cảnh của Thiên Quốc.

Biển mây mờ ảo, tươi đẹp lạ lùng, tiếng nhạc tiên rót bên tai, tay áo phấp phới tung bay.

Đột nhiên vạn kim quang kéo đến, khí lành khắp nơi bốc lên.

Ngọc Hoàng mở ra trời cao xanh thẳm, mà Ngân giới lại lạc mất hoàng hôn.

Biển mây rộng lớn, mênh mông vô cùng

Trời cao chín ngàn nhẫn(2), leo thang kia tìm đường. Biển sâu ba vạn dặm, vượt sóng gió mà đi.

(2) nhẫn (đơn vị đo lường thời xưa, bằng 8 thước hay 7 thước)

Thiên Quốc tráng lệ, vượt xa cả Thiên Đình, vượt qua cả tổ đình của Tiên Đạo – Băng Tuyết Côn Lôn, tiếp quản sự sáng tạo trong trời đất, sáng tác ra những chương nhạc thánh thót nhất khắp vạn cổ hư không.

Mỹ lệ đến cực điểm, đồng thời cũng vô cùng thần thánh thiêng liêng. Bước chân đến đây, cho dù là kẻ nào trong đám chúng sinh thì cũng nhỏ bé khiêm nhường chẳng khác nào một hạt bụi.

Có dùng hết tất cả ngôn từ trong cõi nhân gian cũng không thể nào miêu tả chính xác Thiên Quốc.

“Thiên Quốc tráng lệ quá đi mất.” A Lê không nhịn được thở dài một tiếng cảm khái.

Tôi tự thấy bản thân trước nay đều chưa từng hâm mộ trường sinh, cũng chưa từng cố ý tìm kiếm chốn tiên cảnh. Với tôi mà nói, nơi nào lòng này yên ổn nơi đó chính là quê hương, nguyện làm uyên ương chẳng làm tiên. Thế nhưng, ngắm nhìn phong cảnh Thiên Quốc trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy mê hoặc vô cùng.

Lòng thầm nghĩ, chẳng trách Thần, Ma trong thiên hạ đều không thể cưỡng lại sự cám dỗ của trường sinh, nếu có thể sống đời đời ở Thiên Quốc, kẻ nào còn có thể chán ghét thời gian quá dài chứ.

Chỉ đáng tiếc, Thiên đường bên trái, Ma đạo bên phải.

Tất cả mọi thứ ở nơi này đều không thuộc về đệ tử Ma đạo, mà chúng tôi đến đây cũng chẳng phải vì lễ bái Thiên Đạo.

Sau khi bình tĩnh trở lại, sát ý bắt đầu tập trung.

Tôi phóng thần niệm của mình khắp bốn phương tám hướng, rất nhanh liền phát hiện vị trí của mười hai thành năm lầu giữa biển mây

Mười hai thành này bảo vệ bốn phương Thiên Quốc, năm lầu trấn thủ cánh cửa Chúng Sinh.

Sau khi quân đoàn Thiên Sứ ngã xuống ở Thần giới, năm lầu mười hai thành đã trở thành tấm khiên chắn cuối cùng của Thiên Quốc. Muốn khiêu chiến Thiên Đạo, trước tiên nhất định phải thắng được Tôn chủ của năm lầu và Thành chủ mười hai thành, khi ấy mới có thể đối mặt với Thiên Đạo.

Trong năm lầu, mỗi một nơi đều ẩn chứa sát ý, vừa thần bí mạnh mẽ không thể xâm phạm, lại thêm trăm vạn sát khí trùng trùng mai phục.

Nghe nói Tôn chủ của năm lầu đã sớm đạt đến cảnh giới đỉnh phong chí tôn, chiến lực so với chư thần Thái Sơ cũng chẳng hề suy kém.

Còn về mười hai thành, nơi này cất giấu trăm triệu tàng binh, nhiều không kể xiết, tuyệt đối không phải là chuyện mà một kẻ đơn thương độc mã có thể ứng đối được, phải đợi Côn và Nam Hoa tới mới có thể bàn bạc kế hoạch.

Chúng tôi đến trước chỉ để mở cánh cửa Chúng Sinh, lúc này nhiệm vụ đã hoàn thành rồi.

“Tạ Lan, phía trước có năm lầu đang trấn thủ nơi này, mà chúng ta cũng có năm người.” Thùy Họa giơ tay chỉ về năm tòa lầu ẩn trong biển mây, nói.

“Em muốn thách đấu năm vị Tôn chủ sao?” Tôi hỏi.

“Thế nào, anh không muốn à?” Thùy Họa hỏi ngược lại.

“Năm lầu kết nối với nhau, một nơi động thì nơi khác cũng động theo, nếu em muốn khiêu chiến Tôn chủ của năm lầu, phải xem ý của mọi người thế nào.” Tôi nói.

Về phần Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn thì khỏi cần nói nhiều, bất luận đối mặt với thách thức cỡ nào, ý chí chiến đấu cũng chưa từng suy giảm.

A Lê cũng nóng lòng muốn thử sức, lúc này trên cơ thể cô đã có được ba phần thần tính, chẳng sợ bất cứ thử thách nào.

Chỉ có Bạch Thắng Tuyết là trù trừ không quyết, im lặng một lúc rồi nói: “Tử Thần các hạ, ta chỉ e bản thân không đủ thực lực tới khiêu chiến Tôn chủ của năm lầu.”

“Vốn cũng chẳng mong chờ gì ở ngươi, ta đang hỏi Đạo Thần. Đạo Thần, ý của ngươi thế nào?” Thùy Họa hỏi.

“Ngũ lâu Thiên Quốc hung hiểm khó lường, ngài xác định muốn làm như vậy sao?” Giọng nói của Đạo Thần từ trong thương Thiên Tặc truyền ra.”

“Cho dù cái giá phải trả không hề nhỏ, cũng tốt hơn để chúng sinh gánh chịu đại nạn sinh tử.”

“Được, nếu ngài đã có hùng tâm như vậy, ta đây quyết phụng bồi đến cùng.” Đạo Thần đáp.

“Ngươi chọn tòa lầu nào?” Thùy Họa hỏi.

“Thần niệm của ta không nhiều, chiến lực nay không bằng xưa, cho dù có thương Thiên Tặc trong tay cũng không nắm chắc sẽ giành thắng lợi. Nghe nói năm lầu ở Thiên Quốc, bên trái là nơi ghê gớm nhất, vậy ta đây sẽ chọn bên phải.” Đạo Thần nói.

“Ngươi đúng là biết chọn đó, sớm biết như vậy đã chẳng hỏi ngươi đầu tiên.” Thùy Họa cười nói.

“Ha ha, kẻ có tài thường nhọc nhằn, phải biết lượng sức mà làm.”

Đạo Thần chọn tòa lầu cuối cùng bên phải, A Lê suy đi tính lại, cuối cùng từ bỏ giành giật lầu giữa với Phá Quân, quyết định chọn lầu đầu tiên bên phải.

Ba người đã chọn xong, tiếp theo chỉ còn lại tòa thứ nhất và tòa thứ hai ở bên trái.

“Tạ Lan, chúng ta chọn sao đây?” Thùy Họa hỏi ý kiến của tôi.

Rõ ràng là một câu hỏi, thế nhưng sâu trong đôi mắt đã sớm có quyết định.

“Có thể nhường anh một lần không?” Tôi dịu dàng thuyết phục.

“Anh muốn chọn tòa đầu tiên?”

“Ừh.”

“Oản tù tì đi.” Thùy Họa không chịu thỏa hiệp.

“Được.”

Oản tù tì rất đơn giản, ra đá, ra đao hoặc ra giấy.

Vừa đếm đến ba, thắng bại đã phân.

Tôi chọn ra đá, Thùy Họa… liền ra đao.

Trên thế gian này chẳng có loại đá nào đủ cứng để địch lại đao Minh Hà của Tử Thần.

“Được rồi, em thắng rồi.”

“Ha ha, Tạ Lan, cả đời này anh đừng mơ thắng được em.”

Mang theo tiếng cười khúc khích, Thùy Họa hóa thành một con cú đêm, nhanh như chớp bay về phía thành lâu đầu tiên bên trái.

Trận chiến Ngũ Lâu bắt đầu, Thùy Họa là người đầu tiên ra tay, chúng tôi cũng vội vàng tham gia.

Biển mây mênh mang, năm tòa lầu cách nhau rất xa, mỗi một lầu đều có lãnh địa tuyệt đối thuộc về riêng mình. Sau khi chúng tôi đặt chân vào lãnh địa này, ngay lập tức sợi dây liên lạc thần niệm liền bị cắt đứt, cũng chẳng cách nào cảm nhận được sự tồn tại cũng những người còn lại.

Tất cả những gì tôi có thể làm là hủy diệt tòa lầu đã chọn càng nhanh càng tốt, sau đó mới có thể bứt ra để đi giúp đỡ người khác.

Đây là một tòa lầu rất nhỏ, trang nhã, cũ kỹ và điêu tàn.

Ngảy cả nửa tia sát ý cũng không thể cảm nhận được.

Bên trên biển tên đã mục nát có viết hai chữ “Giang Nam”, như thể bất kỳ lúc nào cũng có rơi xuống.

Cả tòa lầu bị vây trong mưa bụi mịt mù, rất có dáng vẻ tình thơ ý họa.

Tuy nhiên, khi bước chân tôi vừa đặt lên bậc thềm, khí tức vây quanh tòa lầu đột nhiên liền thay đổi.

Liền sau đó, kiếm ý từ tám hướng bay lên.

Bình Luận (0)
Comment