Đây là một tòa kiếm lâu.
Mưa bụi, Giang Nam, kiếm.
Khi gót chân tôi vừa đặt lên bậc thềm, kiếm ý từ khắp tám hướng nổi lên, mưa gió mịt mờ.
Như thể nếu tôi dám tiến thêm một bước, mưa gió trong nháy mắt sẽ cướp sạch một thân tu vi chân khí của tôi, mà đồng thời tất cả thể ngộ liên quan đến đạo pháp của tôi một đời này cũng sẽ bị gió mưa thổi bay.
Lùi một bước, tôi vẫn sẽ là Vĩnh Hằng Kiếm Chủ, kiếm khí vô tận, sát phạt vạn vật trong vũ trụ.
Thậm chí có thể chém nát tòa lầu nho nhỏ trong mưa bụi mịt mờ này chỉ bằng một nhát kiếm.
Nên tiến hay nên lùi?
Những kẻ chỉ biết cái lợi trước mắt, nhất định sẽ lựa chọn lui bước.
Thế nhưng, nếu tại đây tôi chấp nhận lùi một bước, cả đời này cũng đừng mong có cơ hội sửa chữa những tì vết trong kiếm pháp của mình. Vĩnh Hằng Kiếm Chủ đại diện cho thành tựu vinh quang nhất của kiếm đạo, đạt đến cảnh giới không kẻ nào có thể vượt qua. Thế nhưng cảnh giới cao không có nghĩa là kiếm đạo đã hoàn mĩ; những con đường quanh co lắt léo mà tôi đã trải qua trên đường tu hành kiếm đạo, những thất bại mà bản thân gặp phải vẫn còn ở đó, chỉ là cảnh giới đã được nâng lên cao.
Kết quả thực không đáng kể
Trù trừ không quyết, bỗng nhiên lại nghĩ tới, vì cớ gì tòa nhà này lại là một kiếm lâu kia chứ?
Nếu như Thùy Họa lựa chọn tòa lầu này, chỉ cần một đao liền chém nát, vậy thì sự tồn tại của kiếm lâu còn có ý nghĩa gì?
Nghĩ đến nghĩ đi, bản thân cũng chỉ đem chuyện này quy về cõi u minh, trong u minh tất ẩn chứa ý trời, tôi tu kiếm, thế nên kiếm lâu này được sinh ra duy để đối phó với tôi.
Trong lúc bản thân còn đang ngập ngừng do dự, trong kiếm lâu bỗng truyền đến một tiếng sáo ngân nga, bồng bềnh trôi giạt khiến tôi không khỏi tập trung lắng nghe.
Ban đầu thật ai oán, não nùng rên rỉ như sầu như thảm, như khóc như than.
Sau đó khúc nhạc càng lúc càng trở nên lạnh lẽo vắng vẻ, tựa như người với người dần dần chia xa, cách núi ngăn sông, bóng lưng tan biến.
Tiếng sáo ẩn giấu kiếm ý, thứ đã mất đi sao có thể tìm lại.
Lặng lẽ nghe hết khúc nhạc này, tôi bước qua màn mưa tiến vào kiếm lâu.
Trong lâu chẳng có chỗ ngồi, trống không hết cả.
Đứng ở cửa sổ đối diện là một người đàn ông đội nón tre, trên người khoác đạo bào màu đen.
Trong tay ông ta cầm một chiếc sáo ngọc, trong nhạc có tình, trong sáo ẩn kiếm.
Người đàn ông quay mặt về phía tôi, nón tre kéo xuống rất thấp, tôi không thể nhìn rõ mặt người ấy, thế nhưng bóng dáng này khiến tôi cảm thấy có vài phần quen thuộc, nhưng chẳng nhớ nổi bản thân đã từng gặp qua ở đâu.
“Không hổ là Vĩnh Hằng Kiếm Chủ, không thể chấp nhận một tia tì vết trong kiếm đạo.” Người đàn ông bình đạm nói.
“Nếu không phải vì một khúc sáo này của các hạ, ta chưa chắc đã tiến vào kiếm lâu này.” Tôi nói
“Ngươi vì sao mà tới?” Ông ta hỏi.
“Vì kiếm mà đến.”
“Kiếm ở nơi nào?”
“Kiếm ở…”
Vốn cho rằng bản thân đối với kiếm không gì không biết, thế nhưng lúc người đàn ông kia hỏi một câu kiếm ở nơi nào, tôi bỗng chợt nhận ra bản thân chẳng thể nào đưa ra một đáp án chính xác.
Thanh kiếm Ngàn Vạn Sấm Ngôn vốn đang nằm trong tay, thế nhưng kể từ khoảnh khắc tiến vào tòa kiếm lâu này, sợi dây kết nối giữa tôi và nó liền bị đứt đoạn.
Điều này quả thật kỳ lạ, rõ ràng kiếm đang trên tay, trong lòng lại chẳng có kiếm.
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào Ngàn Vạn Sấm Ngôn, chuyên chú nhìn kỹ phù văn đen trắng khắc trên đó.
Dần dần, mạch suy nghĩ của tôi như tan ra, thanh kiếm Ngàn Vạn Sấm Ngôn trong tay không ngừng thay đổi hình dạng, có lúc giống như trái hạnh đỏ đung đưa trong gió, lúc lại như lá sen uyển chuyển trôi đi.
Như chiếc ô giữa ngày mưa, như cái cuốc trong đồng ruộng.
Cái muôi của đầu bếp, đao của đồ tể, cây bút của họa sĩ, bàn tay của… mĩ nhân.
Rõ ràng là một thanh kiếm, hàn quang tỏa ra, kiếm cách rõ ràng, thế nhưng vào lúc tôi chăm chú ngắm nhìn, nó lại cái gì cũng giống, duy chỉ có kiếm là không.
“Kiếm ở nơi nào?” Người mặc áo đen lại hỏi.
Trái tim tôi bắt đầu hoảng loạn, bởi vì tôi đã đánh mất kiếm của mình.
Sau đó, một nỗi sợ hãi to lớn bao trùm trong đầu tôi, trận chiến Thiên Đạo sắp sửa nổ ra, tôi có thể đánh mất tất cả, nhưng không thể mất đi thanh kiếm của mìn.
Tôi hướng thần niệm tập trung vào huyền quan, soi khắp vạn vật ở nơi đó, thế nhưng vẫn chẳng phát hiện dấu vết nào của thanh kiếm.
Cái gì gọi là kiếm?
Một bậc kiếm khách vô song, bất kỳ cành cây gỗ đá gì đều có thể dùng làm kiếm.
Mà trong tay tôi đang cầm kiếm, lại chẳng biết kiếm ở nơi nao?
“Thần thông, thuật pháp, chiêu thức, sát phạt, đều không phải là kiếm.” Người áo đen nói.
“Vậy, cái gì mới gọi là kiếm?”
“Kiếm chẳng liên quan đến sinh tử, đến yêu hận; không phải vì bảo vệ, cũng chẳng vì báo thù, không phải dũng cảm quyết đoán, cũng chẳng vì cái chết mà sinh ra; không phải thiện, cũng chẳng phải ác…”
“Nói mau, kiếm rốt cuộc là gì?” Tôi lớn tiếng hỏi, nỗi sợ trong lòng càng lúc càng dâng cao, bởi vì tất cả những gì ông ta nói chính xác là những lí giải về kiếm của tôi trước đây.
“Kiếm là mộ phần.” Người đàn ông áo đen cuối cùng đã đưa cho tôi câu trả lời.
“Vì sao chứ?”