“Cố tình theo đuổi kiếm đạo chí cao cũng chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình. Kiếm đạo không có giới hạn cuối cùng, cái gọi là Vĩnh Hằng Kiếm Chủ chẳng qua cũng chỉ là một kẻ đáng thương cả đời bị chôn vùi bởi kiếm mà thôi.”
“Ông đang cố tình phá vỡ tâm cảnh của ta?” Tôi lạnh lùng hỏi.
“Ha ha, ngươi hẳn là biết điều ta nói vốn không sai, không chỉ vậy, trong sinh mệnh của ngươi nhất định đã từng nhìn thấy kẻ bị kiếm chôn vùi suốt cả một đời.”
Lời này của ông ta nhắc tôi nhớ đến Lữ Thuần Dương.
Một kẻ vì kiếm mà sinh, cuối cùng lại vì kiếm mà chết.
Suốt một đời của Lữ Thuần Dương, ngoại trừ kiếm cũng chẳng còn thứ gì khác trói buộc trái tim.
Thậm chí, một đời này của ông ta có thể dùng một chữ “kiếm” để tóm tắt.
Đáng tiếc, nếu tách khỏi kiếm, ông ta cũng chẳng còn gì, thực đúng là hai bàn tay trắng.
“Ta và người đó không giống nhau, kiếm là kiếm, ta là ta.”
“Ha ha, nếu ngươi thực sự có thể làm được điều bản thân vừa nói, vì cớ gì lại sợ hãi như vậy, nếu như lúc này trong tay chẳng có kiếm, ngươi còn dám đối mặt với Thiên Đạo sao?”
Tôi một lần nữa lại rơi vào im lặng.
Kiếm từ lâu đã vô hình, sớm trở thành một phần cơ thể của tôi.
Không có kiếm, tôi hoàn toàn chẳng thể đi đến ngày hôm nay, càng không có dũng khí để quyết chiến với Thiên Đạo.
“Ta còn có bạn bè, còn có thê tử, có nghìn vạn đệ tử Ma đạo thề chết không sờn. Ta có tín niệm, gánh vác trên lưng vận mệnh của tam giới lục đạo.”
“Nếu như không có kiếm, ngươi còn có cái gì?”
“Ta… cái gì cũng không có.”
Không có kiếm, tôi chỉ là một kẻ phàm phu tục tử(1), tất cả những thứ kể trên đối với tôi mà nói chẳng chút liên quan.
(1) Phàm phu tục tử: chỉ người bình thường, không có gì đặc biệt nổi trội.
Bởi vì tôi sẽ chẳng có sức mạnh tương ứng, cũng chẳng có dũng khí để đảm đương.
Chẳng thể ngờ nổi, người đàn ông này chỉ dùng vài lời liền có thể đánh tan phòng ngự trong lòng tôi, tôi bắt đầu hối hận vì đã tiến vào tòa kiếm lâu này. Nếu không tiến vào, tôi vĩnh viễn là Vĩnh Hằng Kiếm Chủ, một kiếm nhẹ nhàng hủy diệt cả sơn hà.
Đáng tiếc, bây giờ cho dù có hối hận thì cũng muộn rồi.
Tôi đã đánh mất kiếm của mình, cũng vĩnh viễn bị giam cầm trong kiếm lâu.
Trừ phi, tôi có thể tìm được kiếm của mình.
Ngoài trời mưa bụi phấp phới, màn mưa che khuất tầm nhìn, cũng cắt đứt sợi dây kết nối giữa tôi và kiếm.
Bỗng “ầm” một tiếng.
Người đàn ông rút ra cây kiếm từ trong sáo ngọc, đến trước mặt tôi.
Nón tre vẫn kéo xuống rất thấp, tôi không nhìn được mặt ông ta, thế nhưng có thể cảm nhận được sát ý vô tận trên người kẻ này.
Kiếm lâu là kết giới, cũng là một trận pháp, người chủ trận chính là người mang áo đen ngay trước mắt tôi đây.
Kể từ khoảnh khắc tôi đặt chân lên bậc thềm, pháp trận đã được khởi động, giờ đây người tôi bị nhốt trong kiếm lâu, bốn phương tám hương nơi nơi đều là tử địa, chẳng thể nào chạy trốn.
Thế nhưng, trận là vật chết, mà người là vật sống.
Nếu nói tòa trận pháp này còn có cửa sinh, vậy thì chắc chắn nó phải nằm trên người người đàn ông áo đen trước mặt này.
Là ông ta đã khóa kín tòa trận pháp, đồng thời, kẻ này cũng là sơ hở duy nhất trong pháp trận này.
Vấn đề là, tôi phải làm sao để có thể tìm ra sơ hở trên người ông ta.
Kiếm của áo đen không hề nhanh, mặc dù sát ý nồng đậm vô cùng, nhưng dù gì thân phận của tôi cũng là Vĩnh Hằng Kiếm Chủ, là sự cấm kỵ của tất cả kiếm pháp.
Ngay cả khi mất đi thân phận này, kiếm thể hỗn loạn vẫn giữ lại vài phần sức mạnh.
Kiếm tuy rất chậm, nhưng cuối cùng vẫn từng đường từng đường đâm tới.
Chỗ đâm tới vừa hay là huyện thần đình của tôi.
Một luồng nhiệt nóng sinh ra, máu tươi từ trán chảy ròng ròng xuống đất, chẳng biết sự trùng hợp này là may mắn hay xui xẻo, máu lại rơi đúng vào bàn tay cầm kiếm của tôi, uốn lượn chui vào trong thân kiếm.
Khoảnh khắc huyết mạch kết nối với nhau, tôi đã tìm được kiếm của bản thân, cũng đúng lúc này, kiếm thế của người đàn ông áo đen đột nhiên dừng lại, cố gắng thế nào cũng không thể xuyên thủng.
Tôi không hề phản kích, cũng chẳng nói nhiều thêm dù chỉ một từ.
Xoay người rời khỏi lầu nhỏ, tiến vào trong màn mưa.
“Ngươi vì sao lại không giết ta?” Sau lưng, người đàn ông mặc áo đen lớn tiếng cất giọng hỏi.
“Ta đã từng giết ông một lần, cớ gì nhất định phải lặp lại chuyện xưa?”
“Ngươi biết ta là ai?”
“Kiếm là mộ phần, lời này đại khái cũng chỉ có ngươi mới nói ra được, Lữ Thuần Dương.”
Bị tôi xé rách thân phận, giọng nói của Lữ Thuần Dương liền thay đổi, trở nên oán độc vô cùng, “Tạ Lan, ngươi cũng là kẻ nằm trong mộ, không có kiếm, ngươi cũng chẳng làm được điều gì.”
“Ngươi sai rồi, cho dù không có kiếm, ta vẫn là ta như trước.”
“Ha ha.”
“Là ta lựa chọn kiếm, chứ nào phải kiếm lựa chọn ta. Bản thân kiếm đã đủ vĩ đại, thế nhưng kẻ vĩ đại thực sự phải là người dùng kiếm.”
Dứt lời, tôi ngự kiếm xuyên qua mưa gió, bay về phía tòa lầu đầu tiên.
Phía sau lưng tôi, kiếm lâu điêu tàn không còn chịu nổi sự tàn phá của mưa gió, ầm ầm sụp đổ.
Mà chấp niệm cuối cùng của Lữ Thuần Dương đối với kiếm cũng theo kiếm lâu mà tiêu tan.