Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 157 - Chương 157: Chợ Quỷ Kim Lăng (1).

Chương 157: Chợ Quỷ Kim Lăng (1).

Khương Tuyết Dương rời đi không bao lâu, người của Toàn Chân giáo đến và định cư luôn tại Vương gia.

Cao thủ chân khí có năm người, dẫn đầu chính là cao nhân huyền quan, họ đến Vương gia chính là để chỉ điểm cho đệ tử Vương gia tu hành.

Sự hiện diện của họ khiến Vương gia trên dưới đều hoảng hốt vô cùng, đến bây giờ họ mới tin vào mắt mình, Vương gia thật sự có thể quật khởi rồi.

Lần này tôi nhập thế là để trảm tà ma độ vong hồn, tất nhiên sẽ không ở lại tu hành ở nội viện của Vương gia mãi.

Vương gia nắm rõ những chuyện thần bí ở Nam Kinh, Vương Hán Sinh nói nếu tôi muốn nhúng tay vào những chuyện thần bí này thì không còn nơi nào thích hợp hơn chợ quỷ Kim Lăng.

Thông thường, chợ quỷ có hai loại, loại đầu tiên là chuyên mua bán trao đổi những món đồ vật cũ quý hiếm, và đủ thứ của lạ không rõ nguồn gốc.

Ngoài ra còn có một loại là nơi ma quỷ và tinh linh dị quái giao dịch ở nhân gian, đạo sĩ và người âm cũng có thể vào đó.

Tối hôm đó, tôi cùng Phật Gia đi đến chợ quỷ Kim Lăng.

Chợ quỷ Kim Lăng nằm ở ven sông Tần Hoài thuộc ngoại ô Nam Kinh, lúc chúng tôi đến nơi đã là giữa đêm rồi.

Nhìn vào chợ quỷ, chỉ thấy những ánh đèn yếu ớt như ma trơi.

Tuy nhìn thấy nhân ảnh thấp thoáng, nhưng tôi cũng nhận thức được không phải tất cả nhân ảnh ấy đều là người.

Chợ quỷ chủ yếu là nơi giao dịch của âm hồn.

Những người chết đột ngột oán khí không tan, địa ngục không tiếp nhận, có người đánh chủ ý lên những âm hồn này, bắt và mang đi nuôi thành tiểu quỷ.

Không chỉ có người âm nuôi quỷ, trong đạo môn cũng có pháp môn nuôi quỷ, rất nhiều việc con người không thể làm sẽ giao phó lại cho quỷ hồn.

Đối với những người tu luyện tà thuật như thế này mà nói, âm hồn còn có một công dụng khác, đó chính là làm thành pháp khí.

Trực tiếp làm mờ nhạt đi linh thức của âm hồn, tế luyện thành pháp khí, làm gia tăng sức mạnh bên trong pháp khí.

Tôi cùng Phật Gia tiến vào chợ quỷ, hầu hết những gì chúng tôi thấy là loại mua bán âm hồn này, quá nửa là phụ nữ và trẻ em.

Tâm ý của trẻ nhỏ thuần khiết như một trang giấy trắng, dùng để nuôi thành tiểu quỷ là tốt nhất.

Còn đối với phụ nữ, ngoài bắt họ làm những việc mà người thường không thể làm ra, còn có thể họa bì cho họ thành người, cắt giấy thành y phục mua về làm vợ.

Âm dương khác biệt, những phụ nữ như vậy người phàm tất nhiên không dám cưới về, nhưng đó là thú vui của bọn dâm tặc bang môn tà đạo.

Khi còn sống là mỹ nữ, sau khi chết làm diễm quỷ, diễm quỷ kiếm được nhiều tiền hơn nhiều so với một con quỷ thông thường.

Âm hồn trước khi giao dịch đều bị bao vây bởi tụ âm trận, người thường không thể nhìn thấy được, nhưng Phật Gia và tôi đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

Phật Gia dựa vào tuệ nhãn, còn tôi thì dựa vào chân khí, chỉ cần để chân khí luân chuyển đến hai mắt thì có thể nhận biết được bản thể của họ.

Tôi và Phật Gia tiếp tục đi, chỉ riêng tụ âm trận thôi đã nhìn thấy không dưới một tụ lớn nhỏ.

“Bọn họ cũng thật là đáng thương, sau khi chết đột ngột không thể giải thoát, lại còn bị người ta đem đi mua bán nữa.

” Phật Gia thở dài nói.

Tôi cũng cảm thấy như vậy, những âm hồn này vốn không có đạo hành, cho dù không bị bắt đi thì căn bản cũng không hại người, không gây hại đến người phàm.

Bọn họ thông thường sẽ lang thang trong núi rừng, lặng lẽ chờ oán khí tiêu tan hết rồi tiến vào âm phủ đợi luân hồi.

Bị người khác bắt đi làm vật mua bán, thiện hay ác đã không còn là việc họ còn có thể kiểm soát nữa rồi.

Nếu như làm việc thiện thì tốt, nhưng nếu như đã làm việc ác, bị người của âm ti bắt đi thì còn phải chịu hình phạt tra tấn của địa ngục nữa.

“Âm hồn không tu hành, không thể chịu được gió, mưa, sấm sét, bất cẩn một chút là sẽ tiêu tán ngay.

Âm hồn giao dịch, đối với bọn họ cũng có thể là một cơ duyên đấy.

” Một vị đạo sĩ trẻ tuổi mặc áo choàng dài lên tiếng sau khi nghe câu nói đó của Phật Gia.

“Ngươi nhìn nữ quỷ kia đi, cảnh ngộ của cô ấy cũng được gọi là cơ duyên sao?” Phật Gia chỉ về phía một gian hàng bên đường hỏi.

Quy mô tụ âm trận của gian hàng kia rất to, khách dừng chân cũng rất đông.

Nữ quỷ mà Phật Gia nói đến lúc này đang bị người ta bán đi, người mua cô ấy là một trung niên có tướng mạo thô tục, mang theo họa bì mà đến.

Nữ quỷ đã hóa thành hình người dựa vào sự trợ giúp của họa bì, nhưng lại khỏa thân, giờ phút này đang quỳ mọp dưới chân tên đàn ông trung niên kia, bày ra một tư thế cực kỳ khó coi theo chỉ thị của hắn, tên trung niên đó cười dâm đãng, rõ ràng là hắn rất thỏa mãn.

“Còn có đứa bé kia, người mua nó là cũng chẳng phải người tốt.

” Phật Gia lại chỉ về phía một tiểu anh linh tầm năm đến sáu tuổi nói.

Người mua anh linh đó bận một đạo bào đen to rộng, đội nón rộng vành, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy, môi đỏ như máu, đi nhón chân.

Hắn túm lấy cổ anh linh nhìn từ trên xuống dưới, gương mặt đầy vẻ thèm thuồng.

“Tên đó là quỷ tu, hắn mua anh linh là để ăn đó.

” Đạo sĩ trẻ tuổi cười khổ nói.

“Ngươi nói chợ quỷ đối với âm hồn là cơ duyên, nhưng những gì ta thấy dọc đường lại toàn là những kẻ xấu xa, độc ác đến mua bán âm hồn, vậy thì có được bao nhiêu âm hồn sau khi bị mua về được hưởng hương khói thờ cúng đây?”

Bình Luận (0)
Comment