Đạo sĩ trẻ kia không trả lời được câu hỏi này.
Người lương thiện sẽ không đến chợ quỷ, người đến nơi đây quá nửa đều là những người tu luyện tà thuật, hoặc là những người vì ham muốn cá nhân, phẩm hạnh bất chính mà thôi.
Thậm chí còn không phải người, còn có những yêu linh tà ma giả dạng hình người đến chợ quỷ để mua lương thực.
Một đường đến đây, tôi đã thấy được rất nhiều dị loài không phải người, thậm chí còn có những xác sống được khai mở linh trí chen lấn trong đám đông.
Nếu như những dị loài này không hại người thì đạo môn cũng sẽ không quản, chợ quỷ mở ra cũng chủ yếu là dành cho họ.
Bán âm hồn cho họ làm lương thực, sau đó đổi lấy thiên linh dị bảo mà họ có được từ trong rừng núi hoang vu.
Phật Gia nhân từ, không muốn nhìn thấy những âm hồn chịu đau khổ, mà tôi cũng vậy.
Trong mắt tôi, chúng sinh bình đẳng, bất luận là người sống hay âm hồn đều như nhau cả.
Phật Gia có thể bỏ tiền ra mua lại anh linh từ tay tên quỷ tu kia, nhưng chợ quỷ Kim Lăng mỗi tháng chỉ mở ba lần, mỗi lần đều có rất nhiều âm hồn trở thành nạn nhân, nếu muốn mua toàn bộ bọn họ, tuy Vương gia giàu có nhưng căn bản là mua không xuể.
Huống hồ khi tên quỷ tu kia nhận được tiền thì chắc chắn sẽ lại tiếp tục tìm mua âm hồn từ nơi khác cho xem.
Đạo lý này tôi có thể hiểu, trong lòng Phật Gia hiển nhiên cũng rõ điều này.
Cho nên cô ấy chỉ có thể đau lòng thay cho âm hồn, nhưng không mở lời nhờ tôi làm bất kỳ điều gì.
Chợ quỷ không những mua bán âm hồn mà còn mua bán cả vật sống.
Vật sống ở đây là chỉ những yêu thú đã ngưng tụ ra nội đan nhưng đạo hành lại kém, không thể tự bảo vệ bản thân.
Tất cả mọi sinh linh trên thế gian đều có thể tu hành, trong đó đứng đầu là con người.
Bởi vì chỉ có loài người mới có thể trực tiếp tu luyện thức thần, những sinh linh còn lại muốn tu hành thì trước hết là phải kết tụ nội đan.
Đợi đến lúc có thể hóa thành hình người, lại luyện hóa nội đan để mở ra tiểu cảnh giới huyền quan.
Bên trong nội đan của yêu thú chứa đựng linh khí mà chúng hấp thụ từ đất trời, chúng thần kỳ hơn nhiều so với tiên thảo linh dược thông thường.
So với âm hồn, những con yêu thú này còn đáng thương hơn.
Bởi vì nội đan của yêu thú sẽ mất hết linh khí khi bản tôn chết đi, vì vậy muốn chiếm đoạt nội đan của chúng, chỉ có thể mổ xẻ và lấy nó ra ngay khi chúng còn sống mà thôi.
Đối với việc mua bán âm hồn, đạo sĩ trẻ vẫn có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Thế nhưng đến lúc nhìn thấy một tên muốn xuống tay với một con hồ yêu toàn thân trắng như tuyết, tất cả sự phẫn nộ của anh ta đều tuôn trào.
Cùng với sự phẫn nộ đang cuồn cuộn là một sự dao động thần niệm kỳ lạ.
Tôi nhìn sang Phật Ga, Phật Gia kéo tay tôi và viết lên lòng bàn tay tôi một chữ.
Thảo nào tôi luôn cảm thấy hơi thở của vị đạo sĩ này có điểm kỳ quái, chỉ là vì những đại yêu không dễ dàng qua được cửa Sơn Hải nên tôi không nghĩ đến phương diện này.
“Nơi đây là nội quan, ngươi không sợ nếu như động thủ sẽ tự chuốc lấy tai họa sao?” Cảm nhận được nộ khí của hắn mỗi lúc một lớn, tôi liền nói với hắn.
“Ngươi đã nhìn ra lai lịch của ta sao?” Đạo sĩ trẻ cau mày hỏi.
“Ngươi không nên xuất hiện ở đây lúc này đâu, càng không nên gây sự ở chợ quỷ.
” Tôi có thể cảm nhận được thần niệm của hắn rất mãnh liệt, đạo hành tuyệt đối không thấp hơn tôi.
Nhưng suy cho cùng thì nơi này là nội quan, chỉ cần để lộ thân phận đại yêu của hắn thì sẽ lập tức dẫn đến họa diệt thân.
Huống hồ nước ở chợ quỷ rất sâu, có thể đến chợ quỷ mua bán tuyệt nhiên không phải người thường, cũng không phải người tốt lành gì.
Đứng sau những người này đều là những thế lực phức tạp, thậm chí một vài đạo thống lớn cũng có lợi ích liên quan với chợ quỷ.
“Lẽ nào ta cứ trơ mắt nhìn đồng loại bị sát hại hay sao?” Sau khi nghe tôi nói, đạo sĩ trẻ lấy lại được một chút tỉnh táo, nhưng trong mắt vẫn còn sự phẫn nộ.
“Ngươi không cần ra tay thì nơi này vẫn có người có tư cách hơn ngươi ra tay thôi.
” Tôi nói “Là ai?” “Ta.
” Khương Tuyết Dương muốn tôi xuống núi là để tôi có thể nhận thấy sát tâm, lĩnh ngộ sát kiếm.
Tôi vẫn biết chợ quỷ u tối, nhưng lại chưa thấy qua chợ quỷ nào thối nát đến vậy.
Quỷ thần tối tăm mù mịt, nên tư nghĩ và tự lo cho mình.
Cho dù là lúc đối mặt với Chương Phàm, sát tâm của tôi cũng không kiên định như lúc này.
Sở dĩ tôi nhẫn nhịn đến lúc này cũng chỉ là muốn xem xem lòng người nơi này rốt cuộc bẩn thỉu đến mức nào.
Ngay sau đó, tôi rút ra thanh kiếm pháp sư trai trám tiến về phía tên quỷ tu kia, không nói nửa lời với hắn, trực tiếp giáp mặt, một nhát chém đứt cánh tay hắn ta.
Bắt lấy tiểu anh linh kia, sau đó đưa nó sang cho Phật Gia.
Sau Khi giải thoát tiểu linh anh, tôi lại tiếp tục tiến đến tên đàn ông trung niên mặt mày thô tục kia, dùng sát khí đập tan thức thần của hắn.
Nếu hắn ta đã không thể khống chế những ham muốn xấu xa của bản thân, vậy thì từ nay cứ yên ổn mà làm một người thực vật đi.
Hai biến cố này khiến cho chợ quỷ lập tức hoảng loạn.
Mọi người đều dừng việc mua bán lại, tất cả đổ dồn ánh mắt về phía tôi.