Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 166 - Chương 166: Không Biết Xấu Hổ (2).

Chương 166: Không Biết Xấu Hổ (2).

“Tôi nên chuẩn bị những gì nhỉ?” Tôi hỏi.

“Thứ cậu tu luyện là sát kiếm, thay vì theo tôi về núi Chung Nam thì chi bằng ở lại Vương gia đi.

Trong giới tu hành, Vương gia còn nông cạn, nhưng họ lại bảo tồn sự kế thừa của hầu hết những chiến binh kiệt xuất nhân loại trong thời đại mạt pháp.

Sát kiếm đặc thù, kiếm khí không nhập ngũ hành, cậu có thể suy xét một chút về Vũ Đạo kiếm, có lẽ sẽ có thu hoạch đó.

”Dặn dò xong hết những điều này, Khương Tuyết Dương quay trở về núi Chung Nam.

Trong vòng một tháng tiếp đó, tôi an tâm ở lại nội viện của Vương gia, nghiên cứu và tu luyện Vũ Đạo kiếm pháp.

Kiếm pháp trong đạo môn chỉ là phương tiện, toàn bộ uy lực đến từ thuật pháp thần thông của bản thân người tu hành, mà sát kiếm nhờ vào kiếm khí để dung.

Kiếm pháp đạo môn có thể không có biến hóa chiêu thức, sát kiếm lại không thể tách rời khỏi chiêu thức của kiếm.

Một chiêu thức đẹp đẽ của kiếm pháp có thể giúp kiếm khí phát huy uy lực kinh người.

Vương gia lưu giữ rất nhiều kiếm phổ do những tuyệt đỉnh kiếm khách để lại, những kiếm phổ này đối với đạo môn mà nói thì không đáng là gì, bởi vì Vũ giả kiếm pháp dù có mạnh cũng không có thần lực bằng một lá bùa chú.

Nhưng đối với tôi lại không như thế, tôi có thể từ trong kiếm phổ học được rất nhiều chiêu kiếm vô song tuyệt diệu.

Tôi càng hiểu rõ hơn về kiếm pháp của Vũ Đạo kiếm thì càng cảm thấy Thiên đạo bất công thay cho những Vũ giả lạc lối trong suốt chiều dài lịch sử.

Có những bậc thầy kiếm đạo rõ ràng là đã đến trạng thái tuyệt vời nhất, nhưng lại vì không có tu hành mà đến cuối đời cũng không có cơ duyên với đại đạo.

Như câu nói “nhất âm nhất dương chi vị đạo, âm dương bất trắc chi vị thần.

” Nghĩa là Một âm một dương gọi là đạo, trong âm có dương, trong dương có âm gọi là thần.

Thiên hạ này, chung quy lại là thiên hạ của người tu hành.

Hôm nay, tôi từ biệt Phật Gia, chuẩn bị quay về núi Chung Nam cùng Khương Tuyết Dương đi đến Côn Lôn.

“Cầu chúc sư huynh trận này thuận lợi, ôm người đẹp trở về.

” Phật Gia hướng tôi làm lễ.

“Sư đệ cứ đùa, đệ biết rõ trong tim ta chỉ có Thùy Họa mà.

” Tôi nói.

“Vậy tại sao huynh lại muốn đi Côn Lôn vậy?” Phật Gia không hiểu hỏi.

“Hạng Trang vũ kiếm ý tại Phái Công”.

Câu này nghĩa là Hạng Trang múa kiếm, ý nhằm vào Bái Công.

Dựa vào tích Lưu Bang đến Hồng Môn bái kiếm Hạng Vũ, Hạng Vũ mở tiệc chiêu đãi, nhưng Phạm Tang lại sai Hạng Trang chuẩn bị kiếm để mưu sát Lưu Bang.

“À à, đệ hiểu rồi, sư huynh muốn học theo Tạ Lưu Vân bạc tình bạc nghĩa năm đó, có mưu đồ với của hồi môn của Côn Lôn tiên tử chứ gì.

” Phật Gia mỉm cười nói.

Có thể nhìn ra được, Phật Gia cũng rất muốn cùng chúng tôi đi đến Côn Lôn để thấy được Tuyết Vực Bí Cảnh, chỉ có điều Khương Tuyết Dương không có ý định sẽ mang cô ấy theo.

Trên thực tế, mặc dù Khương Tuyết Dương đã thu nhận cô ấy làm đồ đệ, nhưng cũng chỉ là truyền cho cô ấy đạo thuật của Toàn Chân giáo, từ ngày đó đến nay, ngoại trừ những việc về đạo mà Phật Gia đã biết, vẫn chưa từng tiết lộ với cô ấy nửa điểm bí mật về việc có liên quan đến Ma đạo.

Dựa theo tính cách của Khương Tuyết Dương, sẽ không vì cảnh ngộ của Vương gia mà xem đó là một ngoại lệ.

Kiểu người như cô ấy khi hành sự, mỗi bước đi đều có huyền cơ cả.

Lúc tôi hỏi cô ấy tại sao lại nhận Phật Gia làm đồ đệ, cô ấy từ chối nói cho tôi biết huyền cơ, chỉ bảo rằng Phật Gia là một người có lai lịch khủng.

Đáng nói, từ sau khi biết Phật Gia đã nhìn rõ tướng mạo của Ma Đạo Tổ Sư, ý nghĩ đầu tiên của cô ấy là muốn tôi cưới Phật Gia.

Chỉ có điều đời này, tôi cùng Phá Quân đã nên duyên vợ chồng, rõ ràng không thể nào lại cưới Phật Gia được.

Nếu đã như vậy rồi, thì tốt nhất là khiến tôi và Phật Gia trở thành huynh đệ.

Thực ra, tôi cũng đã từng nghi ngờ thân thế của Phật Gia, Đàm Cửu Long một trăm năm nay không biết đã có bao nhiêu kẻ quyền thế rình mò trong tối, nhưng lại không có bất cứ người nào có thể khám phá ra.

Mà Phật gia chỉ vỏn vẹn dựa vào tuệ nhãn đã nhìn thấu cỗ quan trấn hồn, thậm chí ngay cả ván cờ giữa Ma Đạo Tổ Sư và Tạ Lưu Vân cũng nhìn thấy rõ, quả thật rất kỳ lạ.

Nhưng trước khi túc mệnh của cô ấy chưa thức tỉnh, Phật Gia suy cho cùng vẫn chỉ là một nữ tử mệnh khổ của Vương gia.

Mặc dù trước đó tôi nghe Khương Tuyết Dương nói qua rằng Côn Lôn tuyển rể chỉ xem xét thực lực tu vị, nhưng khi tôi đến núi Chung Nam, lúc nhìn thấy còn có hai vị lão đạo râu tóc bạc trắng tham gia tuyển rể Côn Lôn, tôi vẫn không nhịn được mà cười thành tiếng.

Tuy nói đạo không luận tuổi tác, nhưng mà hai vị lão đạo này có phải da mặt dày quá rồi không.

Khương Tuyết Dương cũng đầy ý cười hỏi: “Hai vị sư thúc đây có phải thật sự định lão phu trò chuyện về sự cuồng nhiệt của thiếu niên sao?”“Nào có nào có, chẳng qua chỉ là muốn hết tâm ý cho Toàn Chân giáo một phen thôi ấy mà.

”“Đến tuổi này của chúng tôi thì làm sao có thể bị sắc đẹp mê hoặc chứ, Khương hành tẩu vì người của Toàn Chân giáo mà vất vả, chúng tôi cũng phải làm hết sức mới được chứ.

”Lần này đến Côn Lôn, chưởng giáo của Toàn Chân giáo không đi cùng.

Lúc từ biệt, Chưởng giáo cười nói với Khương Tuyết Dương: “Thật tiếc là Khương hành tẩu của ta thân là nữ nhi, nếu không thì chắc chắn Côn Lôn tiên tử thuộc về Toàn Chân rồi ha.

”“Ha ha, mặc dù tôi không thể tham gia, nhưng ai dám nói không thể mang của hồi môn của Côn Lôn tiên tử về Toàn Chân cơ chứ.

”“Xem ra Khương hành tẩu rất có niềm tin ở Tạ Lan nhỉ? Nghĩ cũng đúng, đạo môn đã rất lâu không xuất hiện sát kiếm rồi.

Phúc sinh vô lượng thiên tôn, ta ở nơi này đợi Khương hành tẩu các ngươi mang vinh quang trở về”.

“Nhất định không phụ sự kỳ vọng của người.

Bình Luận (0)
Comment