Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 175 - Chương 175: Cuộn Tranh Da Thú (1).

Chương 175: Cuộn Tranh Da Thú (1).

Tuy đã hiểu sức mạnh khủng khiếp của cô gái có thể đến từ huyết mạch nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng nghi ngờ về nó.

Vạn vật trong trời đất đều có quy luật vận hành và phát triển, tuy nói vạn vật chúng sinh đều có cơ duyên tiếp xúc, từ đó rút ra được quy luật vốn có của vũ trụ, nhưng lại không thể kế thừa và phát huy, chỉ có thể cảm ngộ dựa vào chính bản thân mình.

Sức mạnh anh hùng thời Hồng Hoang này có thể so sánh với thần phật, nhưng sức mạnh của họ lại có thể thông qua huyết mạch để lưu truyền lại, rốt cuộc họ đã làm điều này như thế nào? Mãi cho đến khi tôi ra khỏi bí cảnh, Khương Tuyết Dương mới nói đáp án của câu hỏi này cho tôi biết.

Khương Tuyết Dương nói, cái gọi là huyết mạch thực chất chính là ý chí Ma Thần bị phong ấn.

Mặc dù Ma Thần thời thượng cổ đã chết nhưng ý chí lại không bị tiêu diệt, vì vậy đạo trời đã phong ấn ý chí ấy vào huyết mạch đời sau của họ, dần dần phân hóa.

Với việc Hậu Nghệ của Ma Thần sinh sôi ngày càng nhiều thì sức mạnh ý chí bị phong ấn trong huyết mạch cũng càng ngày càng yếu ớt.

Cho đến khi ý chí Ma Thần không thể thức tỉnh được nữa, từ đó mới có thể coi Ma Thần thượng cổ đã hoàn toàn bị diệt trừ.

Tôi và người phụ nữ nói chuyện chưa được bao lâu thì thấy cô bé tên A Lê đi từ ngoài vào.

Thấy tôi đã tỉnh, khuôn mặt nhỏ vốn đang buồn bã của A Lê lập tức xuất hiện nét vui mừng.

“A Lê, đã tìm được thảo dược chữa trị thương cho ân nhân chưa?” Người phụ nữ hỏi.

“Chưa ạ.

” A Lê tỏ ra thất vọng.

Tôi bèn nói: “Không sao, tôi có thể tự chữa được vết thương của mình.

” Tuy rằng tôi bị thương hôn mê nhưng cũng không ảnh hưởng đến gân cốt, chỉ là khí huyết nhất thời bị rối loạn, dùng linh khí của trời đất điều dưỡng nửa ngày là có thể bình phục.

Người phụ nữ thấy tôi bắt đầu điều hòa hơi thở bèn nhìn tôi với vẻ như có ý tứ sâu xa, một lúc sau mới rời khỏi căn phòng.

A Lê không đi mà ở lại nhìn tôi ngồi thiền bằng ánh mắt tò mò.

Mặc dù cô bé không hiểu tôi đang làm gì nhưng cũng biết giữ im lặng.

Cô bé ngồi yên được một lúc rồi mở cửa đi ra ngoài.

Lần ngồi thiền này của tôi kết thúc khi ngoài trời đã hoàn toàn tối mịt.

Lúc đẩy cửa đi ra thì phát hiện hai mẹ con họ đang trông đèn đợi tôi ở bên ngoài, trên bàn bày sẵn đồ ăn thức uống.

Phần lớn các món ăn đều làm từ các loại thịt và nấm, hình thức cũng không được bắt mắt.

Cư dân Hồng Hoang không giỏi nấu ăn, chỉ coi trọng nguyên liệu thực phẩm, không coi trọng cách nấu.

Tôi ăn mấy miếng cảm thấy nhạt như nước ốc, nhưng A Lê lại ăn rất ngon miệng, chắc là đã đói lắm rồi.

Sức ăn của cô bé cũng khiến tôi hơi bất ngờ, một bàn đầy đồ ăn gần như bị cô bé nuốt hết vào bụng.

Người phụ nữ rõ ràng đã ăn nội đan của Ngân Li, tôi thấy sắc mặt của bà ấy tốt hơn rất nhiều so với trước đó.

Ngân Li thuộc mộc trong ngũ hành, lại do sống dưới nước trong thời gian dài, nội đan vừa có tinh khí Trùng Lâu, vừa mang tinh khí Quý Thủy.

Trùng Lâu là mộc tinh, nắm giữ cơ hội sống ở Mộc Ti, còn Quý Thủy thai nghén vạn vật, nội đan của nó là thuốc thánh để tẩm bổ cho phụ nữ.

Nhưng tôi thấy giữa hai đầu lông mày của bà ấy là sự phiền muộn đang đeo bám, chắc là nội tạng kinh mạch có vấn đề, không phải chỉ cần dùng thuốc và châm cứu là có thể trừ tận gốc được.

Tôi có lòng giúp bà ấy nên hỏi về nguồn gốc căn bệnh.

Dường như người phụ nữ không thích nói nhiều, vẫn là A Lê kể cho tôi nghe về quá trình bị thương của mẹ cô bé.

Bộ tộc Đông Di trước đây vốn không ở nơi này, mà họ sống ở một vùng đồng bằng hoa cỏ tốt tươi phía trên thung lũng.

Từ sau khi Côn Lôn bắt đầu kén rể thì cứ cách một khoảng thời gian là nơi này lại xuất hiện một đám người tu hành đạo môn ngang ngược, họ ra tay với tộc người Đông Di một cách trắng trợn, không kiêng dè gì.

Người trong tộc của Hậu Nghệ tuy có tài bắn cung nhưng sức mạnh trong huyết mạch không phải ai cũng có, càng không biết phải làm thế nào để đối phó với đám người tu hành tinh thông pháp thuật, cứ nhìn thấy chớp giật sấm rền là sẽ sợ hãi run rẩy, không dám tiến lên, gọi họ là yêu nhân bên ngoài.

Điểm này cũng rất dễ lý giải, ban đầu khi Thôn Thiên Ma nuốt chửng thế giới Hồng Hoang này, nhân gian vẫn chưa có đạo môn, càng không có các loại pháp thuật.

Bộ tộc Đông Di cứ dần lùi lại nhưng vẫn không có cách nào hoàn toàn tránh được người tu đạo đến từ bên ngoài, cuối cùng, ở vào khoảng hơn một trăm năm trước đã chuyển từ phía trên xuống thung lũng sâu này.

Trong thung lũng có rất nhiều hung thú, lại còn có hai kẻ thù không đội trời chung của tộc Đông Di nữa.

Một là hung thú Tạc Xỉ, một là hung thú Cửu Anh, hai con quái thú này đều thích môi trường tối tăm, ẩm ướt dưới lòng đất.

Tổ tiên của chúng đều bị Hậu Nghệ giết, Tạc Xỉ bị Hậu Nghệ bắn chết ở núi Côn Lôn, Cửu Anh bị Hậu Nghệ bắn chết ở Hung Thủy thuộc Bắc Địch.

Trăm năm sau, tộc Đông Di đã chiến đấu với Tạc Xỉ và Cửu Anh ở trong thung lũng sâu thẳm ngày không thấy mặt trời đêm không thấy ánh trăng này.

Bình Luận (0)
Comment