Mười năm trước, thú tộc của Tạc Xỉ đã mở cuộc tấn công lớn vào bộ tộc Đông Di.
Toàn bộ đàn ông trong tộc đều tham gia trận chiến, thương vong nặng nề, cha của A Lê cũng hi sinh trong trận chiến này.
Đợi sau khi thú tộc của Tạc Xỉ rút lui, bộ tộc Đông Di đã tan hoang xơ xác, chỉ còn lại phụ nữ trẻ em già nua ốm yếu, làm sao ngăn được lần tấn công tiếp theo của thú tộc Tạc Xỉ, huống hồ còn có thú tộc Cửu Anh đang lén lút rình mò.
Trong thời khắc bộ tộc Đông Di đang đau khổ tuyệt vọng nhất, huyết mạch Hậu Nghệ trong cơ thể người phụ nữ này đã thức tỉnh.
Bà ấy bảo người trong tộc chế tạo mũi tên kim loại trong nhiều đêm liền, sau đó cõng A Lê năm đó mới chỉ hai tuổi lên lưng, đưa toàn bộ người trong tộc cùng đến lãnh địa của thú tộc Tạc Xỉ để trả thù.
Trận chiến đó, mũi tên của bà ấy bắn ra như mưa, bộ tộc Tạc Xỉ máu chảy thành sông, hoàn toàn bị tiêu diệt.
Sau khi Cửu Anh nhận ra huyết mạch bên trong người phụ nữ đã thức tỉnh, biết bà ấy là sự đe dọa lớn nhất bèn quay lại đánh úp bà.
Lúc này, bà ấy đã sức cùng lực kiệt, cho dù được người trong tộc liều mình bảo vệ nhưng vẫn bị thương nặng, bị độc mà Cửu Anh nhả ra làm tổn thương nội tạng.
Từ đó về sau, bà ấy vẫn luôn phải chịu đựng sự tàn phá của hỏa độc, sức sống ngày càng lụi tàn.
Nhưng chỉ cần bà ấy vẫn còn sống thì Cửu Anh sẽ không dám đến xâm phạm bộ tộc Đông Di.
A Lê nói xong, tôi lập tức cảm thấy cung kính, nể phục người phụ nữ này.
Không ngờ người phụ nữ tầm thường trước mắt lại có chiến tích một mình tiêu diệt cả bộ tộc lẫy lừng và huy hoàng như thế.
Ngày hôm sau, A Lê đưa tôi đi tham quan bộ tộc Đông Di.
Đúng là một vùng đất hoang vu chưa chừng thấy, không đến mức là vườn không nhà trống nhưng cũng rất hiếm khi nhìn thấy có bóng người.
A Lê nói, lúc bộ tộc Tạc Xỉ chưa đến xâm chiếm, bộ tộc của họ có đến hơn ngàn người, nhưng nay chỉ còn lại chưa đến một trăm, mà trong số đó có đến hơn một nửa là phụ nữ và con gái, có cực kỳ ít con trai, việc duy trì nòi giống cho tương lai đang gặp vấn đề.
Dù rằng sức sống của bộ tộc Đông Di ở nơi này bị lụi tàn, nhưng suy cho cùng họ vẫn được coi là may mắn, bởi vì tộc người Đông Di ở thế giới ngoài kia đã không tồn tại nữa rồi, thậm chí cả thế giới Hồng Hoang đều đã biến thành cát bụi lịch sử.
Thôn Thiên Ma là ma thú đầu tiên của Hồng Hoang, nhưng kẻ hủy diệt Hồng Hoang thì không phải nó, mà ngược lại chính nó đã giữ gìn phần lãnh thổ cuối cùng của thế giới Hồng Hoang.
Cho dù là bộ tộc Đông Di hay xương cốt của những hung thú Hồng Hoang mà tôi đã thấy trước đó đều không thể lại xuất hiện ở nhân gian được nữa.
Tôi đến nơi này là để tìm cơ duyên, nhưng sau khi nhìn thấy hiện trạng sinh tồn của bộ tộc Đông Di, tôi không định nghĩ cách để trở lại mặt đất nữa, mà sẽ ở lại nơi thâm sơn cùng cốc tối tăm mù mịt này truyền dạy cho người của bộ tộc Đông Di cách tu hành.
Trước tiên, tôi dùng linh khí của trời đất chữa khỏi bệnh cũ cho mẹ A Lê, sau đó bảo cô ấy gọi người trong tộc đến đây học đạo với tôi.
Điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ đó là từ đầu đến cuối, mẹ của A Lê luôn giữ thái độ rất bình thản với tôi, không kiêng kị thân phận yêu nhân của tôi như những người khác.
Tôi không chỉ dạy họ cách tu đạo mà còn nói cho họ biết phải làm thế nào để đối phó với pháp thuật cao siêu của kẻ tu hành, nói cho họ biết mưa gió sấm chớp đều là do con người tạo ra, không phải là sức mạnh của thần tiên.
Thời gian bảy ngày trôi qua rất nhanh, suốt thời gian đó tôi không gặp được bất cứ một đệ tử đạo môn nào, cũng không biết họ có cảnh ngộ và cơ duyên gì.
A Lê nói ở đây có hung thú, đồng bằng ở phía trên cũng vậy, hơn nữa còn nhiều hơn cả trong rừng sâu dưới thung lũng.
Đáy thung lũng tối tăm ngột ngạt, đầy rẫy chết chóc, số lượng hung thú so với trên kia có thể coi là cực ít rồi.
Nếu không phải do những kẻ tu hành thích nhắm vào bộ tộc Đông Di thì họ cũng không muốn cắm rễ sinh tồn ở nơi này chút nào.
“Bọn chúng nhắm vào mọi người vì điều gì?” Tôi hỏi.
“Bọn chúng nói trong máu của bọn ta có linh khí, muốn bắt giết người của bọn ta, uống máu của bọn ta.
” A Lê nói với vẻ căm hận.
“Nếu đã như vậy, tại sao nhóc lại cứu tôi? Ngay từ đầu nhóc đã có thể đoán ra tôi là yêu nhân rồi mới đúng chứ?” "Ngươi đi theo ta, a ma muốn ta đưa ngươi đi xem một thứ.
” Tôi đi theo A Lê đến một ngôi miếu thờ, nói là miếu nhưng cũng chỉ là một căn phòng nhỏ được dựng từ gỗ mà thôi.
Nhà gỗ của bộ tộc Đông Di tan hoang đổ nát nhưng ngôi miếu thờ này lại được tu sửa vô cùng hoàn chỉnh và chắc chắn, bên trong được quét dọn sạch sẽ, gọn gàng.
Trong miếu thờ cúng tượng thần Hậu Nghệ, Hậu Nghệ giương cung lắp tên, ngẩng đầu nhìn trời, như muốn bắn rơi mặt trời trên đó xuống vậy.
Ngoài bức tượng thần của Hậu Nghệ, trong miếu còn thờ một cuộn tranh da thú.
“Ngươi mở ra xem thử đi.
” A Lê nói với tôi.
Tôi vừa cầm cuộn tranh trong tay, trong lòng chợt trỗi dậy một cảm giác lạ thường.
Đến khi tôi vừa mở ra thì đã lập tức sững sờ.
Trên cuộn tranh vẽ bóng lưng một người đàn ông mặc đạo bào màu đen như mực, ở xung quanh là trăm con thú đang quỳ rạp không dám đứng lên.
Chính là ma đạo tổ sư!