Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ nhìn thấy bức chân dung của Ma Đạo Tổ Sư ngay tại đây, vậy chứng tỏ ông ta đã từng đến Bí Cảnh này, từ thời gian suy đoán thì chắc hẳn có tồn tại khả năng đó.
Thôn Thiên Ma giáng xuống vào giai đoạn giữa của thời đại Hỗn Loạn, nghe nói là bị Cửu Thiên Huyền Nữ mang theo vô số vị Thiên thần tự tay giết hại.
Sau khi Tiên đạo được lập nên, Cửu Thiên Huyền Nữ liền đem huyền quan của Thôn Thiên Ma tặng cho Tiên Đạo Tổ Sư, từ đó về sau huyền quan của Thôn Thiên Ma đã trở thành Bí Cảnh Tuyết Vực mà đệ tử của tổ đình Tiên đạo Côn Lôn sử dụng để luyện tập.
Tuy rằng chỗ huyền quan này nằm trong tổ đình của Côn Lôn, nhưng mà với thần thông của Ma Đạo Tổ Sư đến cả quỷ thần cũng khó lường được, muốn đi vào đây thì vốn là chuyện rất dễ dàng.
Nhìn thấy bức chân dung của Ma Đạo Tổ Sư, tôi đã hiểu vì sao ông ta đề ra cách nói về huyết mạch rồi, bởi vì ông ta từng tới đây, cũng tận mắt chứng kiến sức mạnh của huyết mạch.
Thậm chí Tiên đạo và các vị thần chắc chắn cũng biết về sự tồn tại của huyết mạch, nhưng mà bởi vì việc này liên quan đến điều cấm kỵ của Tiên đạo, bọn họ không dám nói ra chỉ có thể quy kết cho linh khí.
Mà Ma Đạo Tổ Sư lại không hề kiêng kỵ, nghĩ cái gì liền nói ra cái đó.
Đợi tôi từ kinh ngạc dần dần bình tĩnh trở lại, nghe A Lê nói với tôi: “Đi thôi, ngươi cũng đã thấy bức chân dung rồi.
A ma ta nói hôm nay ngươi sẽ rời đi, bà ấy có lời muốn nói với ngươi.
” Tôi xếp bức tranh cuộn lại ngay ngắn đặt trên tủ thờ, rồi theo chân A Lê đi ra khỏi miếu thờ.
Bức tranh cuộn bằng da thú bây giờ chỉ là một cuộn tranh bình thường mà thôi, tôi không hề cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào của Ma Đạo Tổ Sư còn tồn tại bên trong đó.
Có lẽ ông ta đã từng lưu lại thần niệm vào bên trong, chỉ là thần niệm đã tan biến rồi.
Trên đường đi, A Lê nói bức tranh cuộn này trước đây vẫn luôn được giữ trong nhà của họ, từ nhỏ cô bé đã thấy qua vô số lần.
Ngày hôm đó, sở dĩ cô bé ra tay cứu tôi, chính vì cảm thấy tôi rất giống người ở trong bức chân dung.
Điểm giống nhau tất nhiên không phải nói tới ngũ quan, mà là như cách Phật Gia từng nói, khí chất rất giống.
“A ma của nhóc có từng nói cho nhóc biết người trong bức chân dung là ai không?” Tôi hỏi.
“Không có, A ma chỉ nói đây là ân công, là ân công của bộ tộc Đông Di bọn ta.
” Quay về nhà của A Lê, A ma của cô bé đã đang đợi tôi rồi.
Không giống như ngày thường, hôm nay bà ấy thay một thân giáp thú mà chỉ mặc khi chiến đấu, trên mặt bôi đầy thuốc màu.
“Có phải ngươi đã nhìn thấy bức tranh cuộn trong miếu thờ rồi phải không?” Người phụ nữ hỏi tôi.
“Vâng.
” “Bức tranh cuộn bằng da thú đó là từ tổ tiên truyền lại, đã có lịch sử hơn ba ngàn năm rồi.
” “Bà có biết người trong bức chân dung là ai hay không?” Tôi lại hỏi vấn đề này.
“Tộc nhân không nhắc tới tên của ngài ấy, chỉ nói ngài ấy vĩ đại giống tổ tiên bọn ta.
” Người phụ nữ nói.
“Ông ta quả thật là một người rất vĩ đại.
” Tôi nói.
“Tổ tiên bọn ta có thể bắn hạ chín mặt trời trên trời, ông ta có công trạng gì có thể so sánh với ngài ấy cơ chứ?” A Lê nghiêng đầu hỏi.
“Hậu Nghệ bắn hạ nhiều bất hạnh của Hồng Hoang, ân huệ cứu dân thoát khỏi biển khổ, Ma Đạo Tổ Sư ta pháp truyền lục đạo ban tặng chúng sinh cơ duyên tu đạo.
Cô bé nói xem là vị nào vĩ đại hơn chứ?” “Ta không biết.
” A Lê nghĩ một lúc nói.
Anh hùng, phải đặt ở cùng một thời đại mới có thể phân biệt cao thấp.
Những gì gọi là thời thế tạo anh hùng, tại thời đại Hồng Hoang tộc nhân bắt đầu dấy lên loạn thế hung thú, Đạo Tổ sẽ không đi truyền đạo.
Mà trong thời đại Hỗn Loạn lúc che giấu đi ngược lại Thiên đạo của Đạo Tổ, cũng sẽ không xuất hiện anh hùng như Hậu Nghệ.
Hơn nữa việc Hậu Nghệ bắn hạ chín mặt trời, đến từ lời đồn trong thần thoại nhân gian chưa chắc là thật.
“Tộc nhân chỉ biết mười năm trước ta đã diệt sạch tộc thú Tạc Xỉ trong một trận chiến, nhưng họ không biết nếu như không có sự giúp đỡ của vị trong bức chân dung, thì nữ lưu yếu đuối như ta làm sao có thể thức tỉnh toàn bộ huyết mạch Hậu Nghệ.
” Người phụ nữ nói.
- Giải thích quái thú Tạc Xỉ: Quái vật hình người, có răng dài ba thước, hình dạng như cái đục, hàm xuyên thấu, tay cầm thương và khiên.
Là một trong những nhân vật thần thoại của dân tộc Hán Trung Quốc thời cổ đại, là quái thú sinh sống ở khu vực đầm lầy phía nam.
Trích trong Sơn Hải Kinh.
Hết giải thích.
Huyết mạch Hậu Nghệ không phải người người đều có, cũng không phải có thể thức tỉnh toàn bộ, có người chỉ có thể thức tỉnh một phần ít ỏi.
Thức tỉnh càng nhiều, thực lực lại càng cường đại.
Tiếp theo đó, người phụ nữ kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra vào năm đó.
Sau khi tộc Tạc Xỉ rút lui, người phụ nữ đau lòng vì cái chết thảm của chồng và tộc nhân, ôm lấy A Lê ngồi trong nhà gào khóc.
Lúc người phụ nữ đang đau đớn khóc lóc, thần niệm của Ma Đạo Tổ Sư đã bị phong ấn trong cuộn tranh bằng da thú xuất hiện rồi hóa thành hình người, đột nhiên từ trong bức tranh đi ra ngoài.
Chồng của bà ấy chính là tộc trưởng của bộ tộc Đông Di lúc đó, cuộn tranh bằng da thú trong miếu thờ vẫn luôn được bảo quản trong nhà họ.
Người phụ nữ kinh ngạc một phen, hỏi ông ta là người hay quỷ.
Ma Đạo Tổ Sư không trả lời bà ấy, chỉ nói với bà ấy, con cháu của Hậu Nghệ không tin tưởng vào nước mắt.
Người phụ nữ nói, bộ tộc Đông Di đã cận kề diệt vong, còn có ai đến bảo vệ chúng tôi.
Ma Đạo Tổ Sư nói, chính ngươi có thể bảo vệ.
Sau đó Ma Đạo Tổ Sư giơ ra một ngón tay điểm giữa lông mày của người phụ nữ, người phụ nữ chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung một trận, trong nháy mắt mất đi ý thức.