Khi người phụ nữ tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy dũng khí vô tận.
Cầm lên cây cung mà chồng bà ấy để lại, mệnh lệnh cho tộc nhân chế tạo mũi tên cho bà, ngày thứ hai liền đi tìm tộc thú Tạc Xỉ báo thù.
“Từ lúc gặp ngươi, ta liền cảm thấy ngươi rất giống ngài ấy.
Ngài ấy từng cứu bọn ta lúc tộc ta gặp nguy nan nhất, mà ngươi lại truyền thụ cho bọn ta cách thức tu hành.
Ta biết hôm nay ngươi sẽ rời khỏi đây, trước khi ngươi đi ta muốn xin ngươi một việc.
” Ánh mắt người phụ nữ sáng rực lên nhìn tôi nói.
“Là chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Ta muốn ngươi mang A Lê đi cùng.
” Người phụ nữ nói, thật ra nhiều năm trước tộc nhân bọn họ đã sớm hiểu ra, nơi này không phải là thế giới Hồng Hoang mà bọn họ từng sinh sống.
Đợi đến lúc linh khí nơi đây cạn kiệt, thế giới này sẽ bị huỷ diệt.
Tôi hiểu tâm ý của bà ấy, nhưng tôi tới nơi này đều nhờ uy năng của pháp trận, tương lai nếu muốn rời đi cũng phải dựa vào bùa dịch chuyển mà Tiên đạo Côn Lôn đã đưa cho chúng tôi, một tấm bùa dịch chuyển chỉ có thể đưa một người ra ngoài.
Hơn nữa cho dù đưa được A Lê đi, bên ngoài là lãnh địa của Tiên đạo Côn Lôn, bọn họ cũng không cho phép tôi làm như vậy, trong lịch sử cũng chưa từng xuất hiện qua tình huống này.
Nếu như là vật liệu pháp khí còn được, một người đang sống sờ sờ như A Lê hoàn toàn không cách nào che giấu được.
“Ta phải làm cách gì mới có thể đưa cô bé ra ngoài được đây?” Tôi hỏi.
“Không cách gì có thể mang bất kỳ sinh linh nào ở đây ra thế giới bên ngoài được đâu, nhưng ngươi có thể đưa A Lê đi.
” “Tại sao chứ?” Người phụ nữ không trả lời câu hỏi của tôi, ngược lại chuyển ánh mắt dịu dàng sang nhìn A Lê.
“Con à, khi con sinh ra, cả một khu rừng đều phát ra tiếng thì thầm, vô số âm thanh gào thét tên con.
A Lê……” Phản ứng của A Lê rất kỳ lạ, dần theo lời nói của người phụ nữ, thần sắc trên mặt cô bé càng lúc càng mờ mịt.
Với lại, sau đó người phụ nữ không ngừng gọi tên của A Lê, tôi cảm thấy trên người A Lê bắt đầu phát ra một luồng ánh sáng thần thánh.
Kèm theo điều này, còn có một khí phách thần uy nhàn nhạt.
Khí phách thần uy này, khiến tôi sinh ra tâm thế muốn thần phục.
Điều này khiến tôi nhớ lại lúc đầu ở trong Huệ Tề quán, cảnh tượng Khương Tuyết Dương mời thần hạ phàm, dư ảnh của Phong thần cũng cho tôi cảm giác y hệt như vậy.
Mới đầu tôi còn cảm thấy thân ảnh của A Lê trước mắt tôi đã trở nên cao lớn, rõ ràng chỉ là một cô bé gầy gò mười hai tuổi, vậy mà trên tinh thần lại cho tôi một loại cảm giác khiến chúng sinh thần phục.
Thậm chí tôi còn cảm thấy, so với Phong thần cô bé càng uy nghi hơn.
Người phụ nữ vẫn đang thét gọi tên của A Lê, tiếp đó khung cửa sổ dù không có gió mà lại mở ra, tôi nhìn thấy bên ngoài tập trung rất nhiều người của bộ tộc Đông Di.
Trên mặt họ bôi đầy thuốc màu, khuỵu gối quỳ rạp xuống đất, dùng âm thanh thành kính nhất để gọi lớn tên của A Lê.
Không chỉ có bọn họ đang gọi tên của A Lê, tôi còn nghe được cả một mảng rừng đang thì thầm.
Trong gió truyền đến vô số âm thanh, mỗi một âm thanh đều đang gọi lớn tên của A Lê.
A Lê bước ra khỏi căn phòng, đi đến bên ngoài, ngơ ngác ngước lên bầu trời.
Bầu trời bị cây rừng che lấp, đáy cốc âm u trong rừng rậm cũng không nhìn thấy được vầng trăng hay vì sao.
Nhưng mà, rất nhanh liền có hào quang xuất hiện từ trên người A Lê.
Ánh sáng ôn hòa, tựa như tia sáng ban mai lúc bình minh.
Nhìn thấy ánh sáng chói chang ôn hòa đó, người của bộ tộc Đông Di bắt đầu rơi nước mắt.
Tôi hiểu ý nghĩa tên của A Lê rồi, A Lê, Lê Minh Chi Quang, Sinh Mệnh Chi Thần Hi.
Nghĩa là Ánh sáng của bình minh, ánh nắng ban mai của sinh mệnh.
Tôi biết, ý chí của vị Thái Cổ Ma Thần bị Thiên đạo phong ấn trong huyết mạch Hậu Nghệ nằm trên người A Lê đã thức tỉnh rồi.
Gọi là Ma thần, nhưng tôi lại không cảm nhận được trên người của A Lê có một chút tà ác nào cả.
Thắng làm vua thua làm giặc, bại dưới Thiên đạo đều bị xưng thành Ma thần.
Ý chí mới thức tỉnh, tuy rằng thần thánh, nhưng vẫn yếu nhược như trước.
Tựa như một ngọn đèn dầu trong u tối, chỉ một chút bất cẩn sẽ triệt để bị dập tắt.
Ánh mắt của A Lê trong suốt và xán lạn, chan chứa lòng từ bi.
“Thế giới này, ta từng đến đây.
” A Lê nói.
Tôi vốn dĩ có thể khống chế cảm xúc của bản thân, nhưng khi nghe cô bé nói xong câu này, đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
Tôi nhớ đến Ma Đạo Tổ Sư ở trong quan tài trấn hồn, một bước mà ông ta hướng đến lại là tan biến mãi mãi.
Vị Thái Cổ Ma Thần bị Thiên đạo tiêu diệt trước mắt này, còn có thể dựa vào ý chí thức tỉnh phong ấn trong huyết mạch, nhưng tôi lại vĩnh viễn không có cách nào có thể nhìn thấy Ma Đạo Tổ Sư.
Đối với người đàn ông đã từng pháp truyền lục đạo, lưu lại vô số những dấu vết không thể phai mờ trong Tam giới, tôi cũng rất muốn nghe ông ta nói câu: Thế giới này, ta từng đến đây.