Tôi ngước nhìn A Lê bên trong vầng sáng rực rỡ, mà cô bé cũng đang nhìn về phía tôi.
Vẫn là dáng người gầy gò nhỏ bé, bởi vì sống trong bóng tối không tiếp xúc ánh mặt trời nên da rất trắng, nhìn có vẻ dù quật cường nhưng cũng khiến người khác thương yêu.
A Lê bước từng bước tiến về phía tôi, theo nhịp bước chân của cô bé, thân thể cô bé cũng càng lúc càng huyền ảo mơ hồ.
Đợi đến khi cô bé tới bên cạnh tôi, chỉ còn lại một tia sáng nhàn nhạt.
Đứng trước mặt tôi, A Lê hơi chần chừ do dự một chút, lại quay đầu nhìn tộc nhân của cô bé một cái, sau đó hóa thành một vầng hào quang hòa vào trong cơ thể tôi.
Tôi chỉ cảm thấy thức hải rầm vang một tiếng chấn động dữ dội, không khác gì trời long đất lở, lại giống như trong thời Hỗn Độn khai thiên lập địa.
Cảm giác kỳ lạ này đầu tiên khiến tôi nghĩ tới huyền quan, tôi vội vã ngồi xếp bằng trên mặt đất, cảm nhận mỗi một chi tiết biến hóa bên trong cơ thể truyền tới.
Tôi để trống tâm cảnh, quên đi sự tồn tại của bản thân.
Không biết qua bao lâu, trong thức thần của tôi xuất hiện một không gian mù mờ.
Mà chỗ không gian này chính là huyền quan của tôi.
Vốn dĩ chân khí của tôi đã vô cùng dày đặc, chỉ kém một cơ duyên liền có thể khai mở huyền quan, mà bây giờ A Lê đã mang cơ duyên đến cho tôi.
Huyền quan của mỗi người khai mở ra đều không giống nhau, có những người thì rất nhỏ chỉ có chu vi mấy tấc, có những người lại rất lớn ngang dọc tầm mười mấy dặm.
Nghe nói huyền quan của Ma Đạo Tổ Sư khi mới khai mở ra liền tự lập nên một phương thế giới.
Mà bây giờ sương mù dày đặc che đậy đi tất cả, tôi không nhìn thấy gì hết, cũng không biết huyền quan của tôi to hay nhỏ.
Theo đó tâm cảnh của tôi càng lúc càng thêm trống rỗng, sương mù bắt đầu phân thành hai luồng khí trong lành và hôi thối.
Không khí trong lành lên cao, hóa thành màn trời, không khí hôi thối hạ xuống, hóa thành mặt đất.
Phân rõ hai luồng không khí trong lành và hôi thối xong, tôi bắt đầu quan sát xung quanh.
Khắp nơi mênh mông mù mịt nhìn không thấy gì cả, không biết trời cao bao nhiêu cũng không biết đất dày bao nhiêu.
Huyền quan mới thành, trong đó chỉ có chân khí dồi dào, không có sự tồn tại của vạn vật, nhưng mà huyền quan của tôi vừa mới hình thành liền có được một thứ.
Một lá cờ chiêu hồn đen nhánh cắm giữa trung tâm mặt đất, bên trên có viết một chữ Ma khổng lồ.
Lần trước lúc tôi luyện hóa anh linh đan, lá cờ chiêu hồn mà mệnh cách Thất Sát diễn hóa ra đã từng xuất hiện qua trong thức hải của tôi, bây giờ nó lại xuất hiện trong huyền quan của tôi.
Tôi thử dùng thức thần đi cảm nhận nó, vừa mới đến gần, liền cảm giác được một luồng sát cơ huỷ diệt vô cùng cường đại.
Cờ chiêu hồn được mệnh cách Thất Sát luyện ra, Thất Sát là tên giặc mang lại tai họa cho thế giới vạn cổ đệ nhất Sát Tinh, lấy đạo hành bây giờ của tôi, muốn sử dụng nó thì vẫn còn lâu lắm mới làm được.
Tôi nghĩ đến A Lê, bắt đầu tìm kiếm sự tồn tại của cô bé trong huyền quan của tôi.
A Lê lấy sức mạnh ý chí của Thái Cổ Ma Thần để giúp tôi khai mở huyền quan, sau đó liền không nhìn thấy trong huyền quan của tôi.
Giờ phút này huyền quan của tôi đã phân ra thành trời và đất, cô bé cũng nên hiện hình rồi.
Tôi không tốn nhiều sức lực thì đã nhìn thấy cô bé, chính tại nơi cách cờ chiêu hồn không xa.
Lúc này A Lê đã không còn thần uy, biến trở lại thành cô bé tộc Đông Di mười hai tuổi, đầy cảnh giác nhìn cờ chiêu hồn.
“A Lê, là ta đây.
” Tôi lấy thần thức giao lưu với cô bé.
A Lê mới đầu bị dọa giật mình một chút, sau khi nghe thấy âm thanh của tôi, liền vội hỏi tôi nơi đây là chỗ nào.
Tôi nói với cô bé nơi này là thế giới huyền quan của tôi, bảo cô bé không cần sợ hãi, đợi tôi ra khỏi Bí Cảnh sẽ nghĩ cách đưa cô bé ra ngoài.
Huyền quan là thế giới bên trong, bình thường sẽ không có liên hệ gì với thế giới bên ngoài.
A Lê muốn ra khỏi nơi này, trừ khi cô bé làm giống như cách cô bé làm lúc vào đây, tách sức mạnh ý chí của Thái Cổ Ma Thần ra.
Nếu không chỉ dựa vào mỗi đạo hành hiện giờ của tôi, vẫn không có cách nào đưa cô bé ra ngoài được, nhưng mà có lẽ Khương Tuyết Dương có cách.
“Ồ, A Lê không sợ, đại ca ca, lúc anh đi hãy nói với A ma, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, bảo bà ấy không cần lo lắng cho ta.
” A Lê bĩu môi nói, nhắc tới A ma liền rơi nước mắt.
“Ừ, ta sẽ nói.
” Nhìn thấy A Lê bình an vô sự, tôi cũng yên tâm rồi.
Ngay sau đó tôi bắt đầu thu hồi tất cả thần niệm lưu lại trong huyền quan, đẩy lùi thức thần ra khỏi huyền quan, quay trở về trong bổn tôn lần nữa.
Người phụ nữ và người của tộc Đông Di đều đang nhìn tôi, tôi nói với họ rằng A Lê hiện giờ vẫn ổn, đợi sau khi tôi ra ngoài nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô bé.
Tôi thấy thần sắc của mỗi người bọn họ đều mệt mỏi, liền hỏi họ lần này tôi nhập định mất bao lâu rồi.
“Đã qua ba ngày rồi.
” Người phụ nữ nói.
“Cái gì cơ?” Tôi ngạc nhiên một phen.
Khảo nghiệm sinh tồn của Bí Cảnh Tuyết Vực chỉ có bảy ngày, bây giờ đã trôi qua mười ngày rồi, Khương Tuyết Dương ở bên ngoài không biết đang lo lắng cho tôi như thế nào nữa.
Nghĩ đến điều này, tôi vội vàng từ biệt người phụ nữ, sau đó tìm một chỗ đất trống trải bóp nát bùa dịch chuyển.
May mà, cái bùa dịch chuyển của Tiên đạo Côn Lôn sau khi kích hoạt sẽ còn duy trì một khoảng thời gian, đến giờ vẫn chưa có mất hiệu lực.