Đao ý này chuyển hóa từ số mệnh của vạn dân triều Thanh, vừa vào đến huyền quan của tôi đã khiến huyền quan dâng lên một luồng khí xơ xác tiêu điều.
Thời khắc này, cờ chiêu hồn vốn đang im lặng cũng sinh ra cảm ứng, lá cờ bị đao ý thổi bay, không ngừng chấn động.
Sức mạnh của cờ chiêu hồn nằm ở mệnh thất sát, mà lúc này những gì diễn ra trong cuộc thi chính là số mệnh.
Lúc đó chỉ thấy số mệnh của vạn dân triều Thanh lần lượt hóa thành mũi đao sắc nhọn, chém về phía cờ chiêu hồn.
Chỉ trong thoáng chốc, trên cán cờ chiêu hồn đã xuất hiện hàng loạt vết chém, lá cờ cũng rách tả tơi.
Nhìn thấy cảnh này lòng tôi vô cùng đau đớn, tôi biết Ma Đạo đã biến mất khỏi nhân gian ba ngàn năm, nhưng không ngờ số mệnh của Ma Đạo đã suy yếu đến mức này rồi! Số mệnh tồn tại ở thế giới vô hình vốn đã không thể nhìn thấy, chỉ khi hai bên đấu trận pháp mới phân ra ai mạnh ai yếu.
Nếu cờ chiêu hồn bị hủy, tuy mệnh thất sát không bị ảnh hưởng nhưng Ma Đạo do chính tay Ma Đạo Tổ Sư tạo ra chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Cho dù sau này sát phá lang tập hợp lại tái lập đạo phái nhưng cũng sẽ không còn là Ma Đạo ban đầu nữa.
Quan trọng nhất là nếu đổi cờ Ma Đạo, vậy chẳng phải mọi anh linh đã chết trận vì Ma Đạo sẽ chẳng còn giá trị nào nữa hay sao? Mà Lưu Phong Thiên Tôn cũng mới chết vì Ma Đạo cách đó không lâu.
Đương nhiên Thùy Họa sẽ không biết sự nguy hiểm trong đó, tôi cũng không biết.
Nếu sớm biết số mệnh của Ma Đạo đã suy yếu đến mức này, đừng nói là tác động đến sát cơ của đao Trấn Yêu, tôi còn chẳng đến Sơn Hải Quan đâu! Lúc này, sát cơ của đao Trấn Yêu mà tôi khơi gợi ra chính là cọng cỏ cuối cùng tôi dùng để đè chết lạc đà.
Cùng với sự sát phạt vô tận của đao ý, cờ chiêu hồn gần như đã sắp tan tành, cán cờ đã sắp gãy.
Thần thức của tôi đang đắm chìm trong sự đau khổ vô tận ở huyền quan, bên ngoài nước mắt đã rơi đầy mặt, loáng thoáng nghe thấy Thùy Họa đang dồn dập hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng tôi phải trả lời cô ấy thế nào đây? Nếu Ma Đạo biến mất từ đây, hủy diệt nó không phải nhà Nhân Đạo, không phải Tiên Đạo, cũng không phải Âm Ti, mà chính là tôi và Lâm Thùy Họa.
Tôi và cô ấy đều sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Chỉ một ý nghĩ sai lầm, kế lớn ngàn năm của Ma Đạo sẽ bị phá hủy trong chốc lát.
Thần thức của tôi run rẩy, không dám nhìn thẳng vào cờ chiêu hồn lúc nào cũng có thể đổ ấy nữa.
Nhưng vào lúc này, một vầng trăng sáng đang từ từ nhô lên trong huyền quan của tôi, đồng thời phía sau cờ chiêu hồn có một luồng gió mạnh thổi tới, cân bằng với đao ý.
Ngay sau đó, khí đen vô tận ào ra khỏi cờ chiêu hồn.
Bạch Cốt hung thần ngưng tụ thành hình trước, Bạch Cốt chiến binh xếp thành chiến trận ngay phía sau.
Đây mới chỉ là một phần anh linh Ma Đạo, theo luồng khí đen cuồn cuộn bốc ra, càng ngày càng có nhiều đệ tử chiến binh tử trận của Ma Đạo xuất hiện từ cờ chiêu hồn.
Trong đó, chói mắt nhất là sự xuất hiện của một thư sinh áo xanh.
Sau khi hình ảnh của hắn được ngưng tụ, tôi đã biết ngay tên của hắn, chính là Hách Liên Thiên Tôn, người đã mở đường mặt trận chiến địa cổ Miêu Cương cho Ma Đạo.
Nếu cờ chiêu hồn bị hủy, vậy thì những anh linh được cờ chiêu hồn hấp thu cũng sẽ bị hủy diệt theo Chiến tướng Bạch Cốt kéo theo thân xác bị tàn phá, giơ đao lên hét, giết! Chiến binh Bạch Cốt đón lấy đao ý, cầm pháp khí xông lên, dùng ý chí cuối cùng để chống lại sát ý, thề chết bảo vệ cờ chiêu hồn.
Người trước đi người sau theo, tất cả đệ tử Ma Đạo hy sinh trong trận chiến phong thần đều xông ra trong khoảnh khắc này.
Tuy nhiên, đao ý vô tận mà các anh linh chết trận của Ma Đạo chỉ còn lại chút ý chí rơi rớt lại, vốn không thể chống lại sự sát phạt của đao ý, chỉ đành cùng biến mất.
Đợi sau khi toàn bộ kính tượng của đệ tử Ma Đạo bị đao ý chuyển hoá từ số mệnh vạn dân triều Thanh phá hủy, chỉ còn lại một mình Hách Liên Thiên Tôn vẫn sừng sững bất động canh giữ cờ chiêu hồn.
Lúc này, đao ý còn lại không nhiều nhưng muốn phá hủy cờ chiêu hồn vẫn dư sức.
Hách Liên Thiên Tôn cũng biết nguy cơ sắp xảy ra, tức giận rút cờ chiêu hồn trên mặt đất lên phất rồi hét: "Gió tan không biệt theo bước ta, trăng tàn cũng từng soi bước người!" Theo động tác của hắn, ma tự lớn trên cờ chiêu hồn bỗng phát sáng rực rỡ, đao ý khắp trời lần lượt bị quét sạch.
Mà mỗi lần Hách Liên Thiên Tôn phất cờ chiêu hồn, kính tượng sẽ yếu đi một chút, đợi đến khi đao ý mất hết, Hách Liên Thiên Tôn cũng cắm cờ chiêu hồn rách nát xuống đất, sau khi chăm chú nhìn tôi xong thì kính tượng cũng biến mất.