Tôi hiểu ý nghĩa cái nhìn cuối cùng của Hách Liên Thiên Tôn, thần thức hóa thành hình người đi về phía cờ chiêu hồn.
Trước đây mặc cho tôi có cố gắng thế nào thì cũng không thể đến gần, nhưng lần này tôi lại có thể dễ dàng đi đến trước cờ chiêu hồn.
"Ma Đạo Tạ Lan tại đây xin thề, thân này không chết, Ma Đạo bất diệt.
" Sau khi tôi nói ra lời thề này, cuối cùng vận mệnh của tôi cũng hoàn toàn hòa trộn vào thất sát mệnh cách, trở thành Ma Đạo Tổ Sư mới, truyền cho Ma Đạo một số phận mới.
Đến khi thần thức của tôi rời khỏi huyền quan, cờ chiêu hồn đã rực rỡ như mới rồi! Trong quan tài trấn hồn, Tạ Lưu Vân từng nói, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bước vào con đường Ma Đạo Tổ Sư, nay lời tiên đoán của hắn đã thành sự thật.
Rút khỏi huyền quan, mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt tràn đầy sự quan tâm của Thùy Họa.
Cô ấy đang dịu dàng lau nước mắt trên mặt tôi, thấy tôi tỉnh lại bèn vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
"Anh không sao.
" Tôi nói.
"Thấy nước mắt anh chảy đầy mặt, vẻ mặt đau khổ, em còn tưởng anh gặp chuyện gì nguy hiểm, em lo cho anh lắm.
" Thùy Họa nói.
"Chẳng qua mắt bị đao ý làm cho nhức nhối chút thôi.
" Tôi cố gắng cười thoải mái.
"Anh không lừa em thật chứ?" Thùy Họa hơi nghi ngờ.
"Lừa em làm gì, mau lấy đao trấn yêu đi, giờ nó thuộc về em rồi.
" Không còn số mệnh vạn dân trên đó, Thùy Họa thoải mái cầm đao trấn yêu trong tay, vẻ mặt đầy sự yêu thích.
Nối tiếp ngự sử tiên thiên Canh Kim, đao khí hiện hình, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi cả lưỡi đao, ý cười trong mắt càng đậm, nói là đao trấn yêu mạnh hơn cô ấy tưởng tượng nhiều.
Còn về chuyện cờ chiêu hồn thì tôi không nói cho ấy biết, có những chuyện không cần để phụ nữ biết.
Một Lưu Phong Thiên Tôn đã khiến cô ấy quyết tâm cùng tồn vong với Thanh Khâu Hồ tộc rồi, nếu cho cô ấy biết ngàn vạn anh linh đệ tử Ma Đạo trong cờ chiêu hồn đều bị tiêu diệt bởi đao trấn yêu thì thà không cho cô ấy biết còn hơn, để mình tôi chịu đựng mọi đau thương là được.
Huống hồ đây cũng không phải lỗi của cô ấy, cho dù là Khương Tuyết Dương thì cũng không thể tính được số mệnh của Ma Đạo lại mỏng manh như thế.
Việc đổi sang cờ chiêu hồn mới có ảnh hưởng rất lớn đến tôi, từ nay về sau tôi có rất nhiều chuyện không thể làm nữa, ví dụ như tôi không thể gọi sư phụ Khương Tuyết Dương, cũng không thể thắp hương cho bất cứ một vị thần nào nữa.
Cho dù sau này có gặp lại Phong Thần thì tôi cũng không thể bái lạy.
Bởi dù sao từ khoảnh khắc cờ chiêu hồn rực rỡ, tôi chính là Ma Đạo Tổ Sư mới rồi.
Tuy tên là Đạo Tổ nhưng thực lực lại thấp kém không bằng con cháu của Đạo Tổ.
Bởi vì ngoài việc cho tôi một danh phận thì cờ chiêu hồn không giúp tôi tăng thêm được một chút thực lực nào.
Còn về phần nó có tác dụng gì, tôi chỉ có thể tổng kết ra hai điểm.
Một là nó có thể hấp thu ý chí anh linh đệ tử đã chết trận của Ma Đạo, cho ý chí đó nơi yên nghỉ vĩnh hằng; hai là bảo vệ huyền quan của tôi, nếu so sánh huyền quan của tôi là một vương quốc thì nó chính là quốc kỳ.
Kính tượng xuất hiện khi chống lại đao ý vừa không thuộc người sống cũng không thuộc người chết, mà là một loại ý chí, hơn nữa còn là một loại ý chí không thể tự tỉnh.
Trừ khi cờ chiêu hồn tan nát, ý chí mới bị phóng thích ra.
Từ phương diện này, cờ chiêu hồn giống như một tấm bia anh liệt, dùng để ghi nhớ những anh linh từng chết trận.
Nam Hải Vô Cực Thiên Tôn mất sau Ma Đạo Tổ Sư không được ghi chép lại, mà lúc Lưu Phong Thiên Tôn mất, thất sát mệnh cách trong cơ thể tôi vẫn chưa hóa thành cờ chiêu hồn cũng không ghi chép lại, ngoài điểm này thì đệ tử Ma Đạo đều được cờ chiêu hồn ghi chép trong sách.
Đáng tiếc lại đều bị đao ý của đao trấn yêu quét sạch đi, hiện cờ chiêu hồn của tôi chỉ còn một khoảng không trống rỗng.
Cứ trống rỗng như thế này là tốt nhất, bởi vì mỗi đệ tử Ma Đạo chết trận đều do chính tôi khắc ghi tên của họ, mà đây là điều mà tôi không nỡ làm nhất Thùy Họa vốn đã có thực lực rất mạnh, còn có thể ngự sử Tiên Thiên Canh Kim chi khí, sau khi có được đao trấn yêu thì thực lực lại tăng thêm vài phần.
Lúc này đại quân Dã Tiên vẫn chưa xuất phát, Thùy Họa chưa định đến rừng âm u ngay, mà đưa tôi thi triển thân pháp bay về đại miếu Trường Xuân.
"Đến đó làm gì?" Tôi hỏi.
"Hiện giờ chỉ còn một mình Hồ Tam thái gia tọa trấn ở đại miếu, em muốn tặng cho lão hồ ly đó một món quà lớn, xem như quà đáp lễ cho việc ông ta phát binh đến rừng âm u.
" "Thùy Họa em không thể làm việc lỗ mãng như vậy, Hồ Tiên thái gia là nửa thiên tôn đấy.
" "Một nửa thiên tôn thì đã sao, cho dù không thể hủy diệt được nguyên thần của lão thì em cũng phải chặt cho bằng được nửa cái đuôi của ông ta.
" Ánh mắt của Thùy Họa rực lửa.
Tôi có hơi bất lực, thấy vẻ mặt của cô ấy muốn ra tay đánh lén Hồ Tam thái gia, chuyện này phá quân Ma Đạo tuyệt đối không bao giờ làm, cũng chỉ có Lâm Thùy Họa mới muốn làm như vậy thôi.