Luận về số lượng nữ nhân hâm mộ hoàn toàn vượt xa Ma Đạo Tổ Sư, còn không phân cao thấp với vị Hách Liên thiên tôn đó.
Đường núi gập ghềnh, tôi đi vô cùng khó khăn.
Đợi đi được đến chỗ dốc nghiêng hiểm trở, vết thương mà tôi vốn đã chịu đựng lâu nay, bởi vì tâm trạng thay đổi luân phiên mà mất khống chế, đến lúc này đã không còn áp chế nổi nữa.
Há miệng phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối đen hôn mê bất tỉnh.
Trước khi ngất đi, chỉ nghe thiếu nữ Thanh Khâu kia hét lên một tiếng kinh hãi: “Hắn ngất xỉu rồi.
”Đợi đến khi tôi tỉnh lại, đã nằm trên một tấm thảm mềm mại, lúc mở mắt ra người tôi nhìn thấy đầu tiên không phải Thùy Họa, mà là thiếu nữ kia.
Thiếu nữ thấy tôi đã mở mắt, vội vàng chạy đi gọi người tới.
Qua chốc lát, Thùy Họa mới từ bên ngoài đi vào trong.
Lúc này cô ấy đã đổi trang phục, thành một thân giáp sắt huyền đen mạnh mẽ, mà thanh đao Trấn Yêu của cô ấy đã lấy xuống khỏi tường thành đang đeo ở giữa eo.
Sau khi Thùy Họa bước vào, liền dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào tôi.
“Nếu như không phải anh đột nhiên bất tỉnh, anh còn định giấu em vết thương này đến bao giờ hả?”“Vốn đâu có nghiêm trọng.
” Tôi bị cô ấy nhìn mà luống cuống.
“Anh có biết Tiên Thiên Ly Hỏa trong người anh đã thiêu rụi hết kỳ kinh bát mạch hay không, tam đại mệnh mạch cũng chỉ có trong nhâm mạch chú trọng lưu chuyển sinh cơ thôi đó.
"“Cái gì cơ?”Bản thân tôi cũng không biết thì ra vết thương của tôi đã nghiêm trọng đến mức độ này, kỳ kinh bát mạch bị thiêu cháy, từ nay về sau tôi đã không có cách nào ngưng tụ được chân khí, chân khí cố hữu trong huyền quan cũng vĩnh viễn không phát ra được nữa rồi.
Ám chỉ tôi đã biến thành một phế nhân, đừng nói đến không sử dụng được Thất Sát Kiếm, liền đến cả kiếm khí cũng không cách nào ngưng tụ.
Ngay sau đó tôi vội vàng ngưng thần cảm nhận, bên trong cơ thể là một mảnh chết lặng, chân khí không hề có bất kỳ phản ứng nào, mà đạo khí tức của Tiên Thiên Ly Hỏa vẫn đang không ngừng cắn xé sinh cơ của tôi.
Tức khắc, trong lòng như gào lên một tiếng thê lương.
Khương Tuyết Dương từng nói, đợi đến lúc tôi xuất kiếm vô hối liền sẽ lấy kiếm nhập đạo, tiếc rằng tôi vẫn chưa kịp hiểu cái gì gọi là kiếm vô hối, thì đã không còn cơ hội xuất kiếm rồi.
“Tạ Lan, Hồ tộc Thanh Khâu còn yếu nhược hơn cả sự tưởng tượng của em, cuộc chiến này vạn phần hung hiểm, nơi này không ai có thể điều khiển và sử dụng được khí tức Tiên Thiên Quý Thủy.
Em muốn để Lưu Phong Vũ mang anh rời khỏi cổ địa Hàn Hoang đến tìm Khương Tuyết Dương, vết thương của anh chỉ có Phong Thần ra tay mới có thể chữa trị được mà thôi.
”Tôi trầm mặc không nói nên lời.
“Toàn Cơ thượng sư nếu như không chịu buông tha cho anh, thì cứ để Khương Tuyết Dương rời khỏi đạo môn đi, dù sao cô ấy tuyệt nhiên sẽ không đứng yên nhìn anh bị giết đâu.
Anh không cần lo lắng cho cô ấy, cô ấy ở Toàn Chân bày bố nhiều năm như thế, bên trong đã ẩn tàn không biết bao nhiêu cao thủ Ma đạo, sau khi rời khỏi đạo môn cũng sẽ không phải là không còn đường nào để đi.
”“Vậy còn em thì sao?” Tôi hỏi.
“Em sẽ ở lại đây, cùng Hồ tộc Thanh Khâu chiến đấu đến chết”.
“Thùy Họa, anh có một tâm nguyện, hy vọng trước khi rời đi em có thể thỏa mãn cho anh nhé.
”“Nói đi.
”“Từ lúc biết em là một vị tướng tung hoành ngang dọc sát phạt quyết đoán, anh đã luôn tưởng tượng dáng vẻ em điểm binh trên sa trường.
Em có thể để anh nhìn thấy một lần không?”“Được.
”Thùy Họa đồng ý xong, liền lập tức sắp xếp việc điểm binh.
Nửa ngày sau, tôi được Lưu Phong Vũ dìu đi tới chỗ thao trường luyện binh của Hồ tộc Thanh Khâu.
Hồ tộc Thanh Khâu tuy có ba vạn tộc nhân, nhưng thật sự có thể dùng để chiến đấu chỉ vỏn vẹn có một vạn ba ngàn người, mà một vạn ba ngàn người này phần lớn đều là cảnh giới thông linh và chân khí, cao thủ huyền quan chẳng được mấy người.
Còn về cảnh giới nguyên thần chỉ mỗi mình Lưu Phong Viễn Sơn, Lưu Phong Viễn Sơn chính là lão già mặc thanh y lúc trước.
Hồ tộc Thanh Khâu ẩn cư quá lâu nên không biết rõ nội tình bên trong Dã Tiên, nhưng mà tôi và Thùy Họa lại hiểu rất rõ.
Dã Tiên nếu như khởi binh, quy mô nhỏ nhất cũng phải tầm năm vạn.
Mà sau khi tin tức Hồ Tam Thái Gia bị Thùy Họa giết chết truyền ra bên ngoài, con số này chắc hẳn vẫn sẽ tăng gấp đôi.
Bởi vì dựa vào mỗi tộc Hồ gia của Dã Tiên đã có số lượng hơn mấy vạn người, mà bọn chúng khẳng định sẽ dốc hết toàn lực báo thù cho Hồ Tam Thái Gia.
Đến lúc đó đại quân mười vạn Dã Tiên đến xâm phạm Hồ tộc Thanh Khâu, Thùy Họa có thiện chiến đến mấy, cũng không bảo vệ nổi Hồ tộc Thanh Khâu.
Cô ấy để tôi rời khỏi đây, bản thân lại mang trong lòng quyết tâm tử thủ muốn cùng tồn vong với Hồ tộc.
Hồ tộc Thanh Khâu tuy rằng yếu nhược, nhưng quân y chỉnh tề, sĩ khí dâng cao.
Phần sĩ khí này một nửa đến từ quyết tâm tử chiến của chính Hồ tộc Thanh Khâu, mặt khác lại đến từ sức mạnh cảm hóa của Thùy Họa.
Châm ngôn đã nói qua, dưới tay tướng mạnh không có binh yếu, danh tướng tung hoành ngang dọc trên sa trường tự khắc mang lại vầng sáng vinh quang.
Thời khắc này Thùy Họa mặc một thân quân trang, đứng trên điểm tướng đài, nhìn tư thế rất oai hùng hiên ngang, một bóng lưng liền có thể khiến tôi ghi sâu trong lòng đến suốt đời.
“Đỡ ta lên điểm tướng đài đi.
” Tôi nói với Lưu Phong Vũ.
“Quân trận có tà khí, thân thể ngươi yếu ớt ta sợ ngươi chịu không nổi đâu.
” Lưu Phong Vũ đáp lại.
“Đỡ ta lên điểm tướng đài.
” Tôi lặp lại lần nữa.
Lần này Lưu Phong Vũ không tiếp tục từ chối, dìu đỡ tôi từng bước tiến thẳng tới điểm tướng đài.
Thùy Họa nhận thấy được động tĩnh, ra hiệu tướng sĩ Hồ tộc Thanh Khâu buông binh đao xuống.
Bước lên điểm tướng đài, Lưu Phong Vũ lui xuống, tôi và Thùy Họa kề vai sánh bước bên nhau.
“Em bước xuống đi.
” Tôi nói với Thùy Họa.
“Tạ Lan, anh muốn làm gì vậy?”“Xuống đi.
” Tôi cũng dùng ngữ khí mệnh lệnh với Thùy Họa, không hề lưu tình một chút nào.
Thùy Họa hơi mở miệng dường như muốn nói điều gì đó, cuối cùng cũng không thốt nên lời.
Giờ phút này trên điểm tướng đài chỉ còn lại một mình tôi, đối diện với một vạn ba ngàn tướng sĩ Hồ tộc Thanh Khâu ở bên dưới, mà xung quanh điểm tướng đài, chỉ tập trung toàn bộ tộc nhân của Hồ tộc Thanh Khâu.
Tôi hít vào một hơi dài, ánh mắt lướt qua trên người mỗi tộc nhân Hồ tộc Thanh Khâu ở thao trường.
Đây đều là đệ tử Ma đạo ta, ba ngàn năm trước như thế, ba ngàn năm sau vẫn không hề thay đổi.
Hồ tộc Thanh Khâu không thể mất, tôi cũng không cho phép nó mất.
“Ngũ Hành Tùy Ngã Nhậm Tâm Du, Tứ Hải Chúng Sinh Giai Hữu Duyên.
Hùng Quan Mạn Đạo Chân Như Thiết, Vô Danh Cung Nội Tận Thiện Ngôn.
”Đây là câu tiên tri đến từ chính Ma Đạo Tổ Sư, hiện giờ tôi đọc nó lên là đang muốn tuyên bố thân phận của tôi, ta chính là Ma Đạo Tổ Sư!