Nhìn thấy là người của Hồ Tộc Thanh Khâu, con Băng Long này bộc phát nộ ý, sát ý tràn đầy trong thần uy.
Nhưng mà rất nhanh lực chú ý của nó toàn bộ đã chuyển lên người Thùy Họa, bởi vì lúc này chiến ý của cô ấy đã nâng lên tột đỉnh.
Nửa bước thiên tôn nhất niệm sát nhân, mà Thùy Họa sau khi bái tướng cũng như thế.
Băng Giáp Giác Ma Long tính cách hung bạo, một khi tức giận thì không chết sẽ không ngừng, trước đây ở Hàn Hoang chính là điều cấm kỵ đối với mọi sinh linh.
Do đó trước khi đàm phán với nó, không thể thiếu một trận ác chiến.
Ngay sau đó Hồ Tộc Thanh Khâu bảo vệ tôi nhanh chóng lùi về phía sau, để lại chiến trường cho Thùy Họa và Băng Long.
Thùy Họa kiểm soát tiên thiên canh kim, mà hậu duệ của Băng Giáp Giác Ma Long lại kiểm soát tiên thiên quý thủy.
Ngũ hành sinh khắc kim chìm trong thủy, Băng Long tiên thiên khắc chế Thùy Họa.
“Ngươi là người nào?” Băng Long hỏi.
“Tướng sát phạt của Ma đạo, Lâm Thùy Họa.
” “Ma đạo, cư nhiên vẫn còn người dám ở trước mặt ta nhắc đến Ma đạo!” Gầm! Băng Long một lần nữa bị chọc giận, ngang nhiên gào thét, há miệng phả một đạo băng sương hàn triều về phía Thùy Họa.
Bên trong hàn triều sóng tuyết cuồn cuộn, che trời rợp đất, chứa đựng tiên thiên quý thủy cùng chân long tà khí, sinh linh bình thường nếu tiếp xúc sẽ chết, khí huyết sẽ bị đông kết hết.
Khi xưa trong đại chiến Hàn Hoang, chính Băng Giáp Giác Ma Long đã dùng băng sương hàn triều vây nhốt pháp thân của vị thiên tôn kia của Nhân đạo, sau đó thiết giáp khai minh thần hóa nguyên thần hóa thành tiên thiên li hỏa thiêu cháy nguyên thần, thủy hỏa tương tế, cuối cùng mới tìm được cơ hội cùng vị thiên tôn kia đồng quy vu tận.
Đao ý của Thùy Họa cũng bộc phá ngay thời khắc này, liên tiếp chém ra mười nhát đao, mới chém đứt hàn triều.
Theo dòng chảy trận quyết chiến giữa hai bên, sát ý dâng trào, dường như đến Băng Phong Hạp Cốc cũng không chịu đựng nổi.
Trong chốc lát sóng tuyết ngút trời, đỉnh băng vỡ vụn, núi đá cuồn cuộn rơi xuống, tuyết bay ngập trời.
Chúng tôi lùi rồi lại lùi, cho đến khi lùi được trăm trượng, đủ để mọi người có thể cảm nhận được sát ý châm chích da thịt.
“Lâm tướng quân thật là lợi hại.
” Lưu Phong Sương nhìn vào trận giao tranh giữa hai bên với đôi mắt rực lửa nói.
“Phá Quân là tướng sát phạt của Ma đạo đương nhiên là lợi hại rồi.
” Lưu Phong Vũ ở bên cạnh đáp.
“Đáng tiếc là Lâm tướng quân vẫn không cách nào sử dụng Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn Quyết, Băng Long này tu hành năm trăm năm, mượn sức mạnh huyết mạch hàn băng của Băng Giáp Giác Ma Long kích hoạt tiên thiên quý thủy, chính là khắc tinh của đao pháp canh kim của Lâm tướng quân.
” Lưu Phong Viễn Sơn nói.
“Nếu nói như vậy, Lâm tướng quân không phải là đối thủ của con Băng Long kia sao?” Lưu Phong Vũ thắc mắc.
“Không thể nói trước thắng bại được.
” Lưu Phong Viễn sơn đáp.
Tuy Lưu Phong Viễn Sơn không có tự tin về chiến thắng của Thùy Họa, nhưng tôi lại không hề lo lắng quá nhiều về cô ấy.
Nếu chỉ phân thắng bại, người chiến thắng cuối cùng nhất định sẽ là Thùy Họa.
Nhìn Băng Long trước mắt thần uy ngập tràn, luận về đạo hành thật sự tuyệt đối không vượt qua Hồ Tam Thái Gia trong đại miếu.
Phá Quân là tướng trăm trận, trận sau lại càng mạnh hơn trận trước.
Sau khi Thùy Họa chém chết Hồ Tam Thái Gia, tâm cảnh càng thêm ổn định, sau khi được tôi bái tướng, khí tiên thiên canh kim có thể sử dụng cũng nhiều hơn và thuần túy hơn so với trước nay.
Ngũ hành sinh khắc không phải là giả, nhưng trong một trận chiến thật sự, ai mạnh ai yếu còn cần phải xem độ thâm sâu của tu vi mỗi người.
Cái gọi là ly hỏa nấu vàng, ki cóp cho cọp ăn, ngũ hành sinh khắc trong trận chiến thiên biến vạn hóa có thể tùy lúc mà đảo ngược tình thế.
Huống chi, nếu luận về sức mạnh của quý thủy, trong thiên hạ còn có nơi nào phong phú dồi dào hơn sông Vong Xuyên ở âm ti, đao Lưỡng Đoạn của Ma đạo hộ pháp thiên tôn đến cả sông Vong Xuyên đều có thể chặt đứt hết! Quả nhiên, thế cục trận chiến bắt đầu đảo ngược rồi.
Cùng với sự khuếch đại đao ý của Thùy Họa, toàn bộ Băng Phong Hạp Cốc đều bị bao phủ bởi ánh sáng của đao Trấn Yêu.
Mà băng sương hàn triều của Băng Long chỉ chiếm thế thượng phong ở đầu trận chiến, đến khi Thùy Họa chém giết đổ máu, thì không còn cách nào ngăn chặn nữa.
Lúc này, Băng Long chỉ có thể dựa vào thân xác dũng mãnh của mình để cận chiến với Thùy Họa mà thôi, băng giáp tuy rằng dày và nặng, những đáng tiếc lại gặp phải đao Trấn Yêu vốn được mệnh danh là có thể trảm tất cả yêu ma.
Cứ mỗi lần ánh sáng của thanh đao tăng giảm, liền có một mảnh hàn băng long giáp hình dạng như chiếc xe vỡ tan.
Mặc dù Băng Long phẫn nộ gầm liên tục, nhưng tiếng sau lại yếu hơn tiếng trước.
Còn Thùy Họa tuy không thốt nên lời nào, chiến ý lại luôn không ngừng tăng cao.
Cuối cùng, Băng Long bắt đầu dùng đến con át chủ bài của bản thân.
Chiếc sừng trên đầu ẩn hiện ánh sáng đầy màu sắc, ánh sáng này làm động lòng người, hồ loạn tâm trí, đao ý của Thùy Họa lập tức suy yếu.
Chính vào lúc này, Băng Long gầm một tiếng, hướng chiếc sừng về phía Thùy Họa, lao qua nhanh như chớp.
Thủ đoạn tấn công mạnh nhất của Băng Giáp Giác Ma Long chính là chiếc sừng trên đầu nó, bất khả chiến bại.
Người ta nói ở thời đại Hồng Hoang đã từng có một vị thần có ý đồ thống trị Hàn Hoang, khi thuần hóa Băng Giáp Giác Ma Long, đã bị sừng của thủy tổ Băng Giáp Giác Ma Long toàn lực tấn công, thần thể nổ tung, chỉ còn sót lại một sợi tàn hồn.
Tuy rằng Thùy Họa xác thân hóa thánh, nhưng chỉ với cảnh giới hiện tại của cô ấy tuyệt đối không thể chống lại toàn lực công kích của Băng Giáp Giác Ma Long.
Ngay lúc này, Thùy Họa cầm đao Trấn Yêu trong tay xoay chuyển nó với tốc độ nhanh, đến khi đao quang một lần nữa không thể nhìn thấy rõ được, đột ngột buông tay, đao Trấn Yêu hóa thành một chùm ánh sáng hướng thẳng lên trời.
Đồng thời lúc này, cả người Thùy Họa cũng nắm chặt cán dao và biến mất tại chỗ.
Băng Long một kích không trúng, phẫn nộ đã tăng lên một bậc.
Đuôi rồng đập mạnh xuống mặt đất, thân thể to lớn vô song xé không bay lên bầu trời.
Tuy nhiên, Thùy Họa sớm đã cùng với đao Trấn Yêu mất hút trong gió mây rồi.
Băng Long vòng vèo trên không trung một lúc, cạn kiệt lực đạo lại nặng nề rơi trở lại mặt đất.