Mỗi một lần xuất hiện trăng máu, đều sẽ có con số thương vong lên đến vạn người, máu chảy thành sông sinh linh đồ thán.
Đợi đến lúc toàn bộ bảy vạn đại quân Dã Tiên bày binh bố trận xong xuôi, sát khí mà quân uy tỏa ra đến ngay cả Thùy Họa cũng giữ vững không được thân ảnh.
Cô ấy khom eo, một đầu gối quỳ xuống đất, rút ra đao Trấn Yêu cắm trên mặt đất mới miễn cưỡng ổn định thân ảnh.
Nhưng mà cô ấy vẫn ngẩng cao đầu như cũ, trên gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô ấy không hề nhìn thấy một chút kinh sợ nào.
Lúc này hai trăm cao thủ huyền quan của Hồ tộc Thanh Khâu đã bị quân uy mang sát khí của Dã Tiên ép lùi sâu vào trong rừng, chỉ còn lại một mình Thùy Họa ở lại vị trí cũ ngạo mạn nhìn bảy vạn đại quân Dã Tiên.
Trên đỉnh núi Thanh Khâu, tôi và Lưu Phong Sương đứng bên vực núi.
Cho dù khoảng cách khá xa, nhưng ngay khi bảy vạn đại quân Dã Tiên bày bố thế trận, nơi này vẫn nhiễm sát khí thấu tận xương.
Tôi không có cùng chiến đấu với Thùy Họa, từ lúc cô ấy dẫn binh xuống núi tôi liền leo lên đỉnh núi Thanh Khâu.
Không phải tôi không nguyện ý chia sẻ áp lực cho cô ấy, mà là kiếm của tôi không thể sử dụng tùy ý được.
Thất Sát Kiếm tuy rằng rất lợi hại, nhưng với cái giá tiêu hao sinh cơ, trước khi lấy kiếm nhập đạo, kiếm không thể tùy tiện dùng.
Sau khi lấy kiếm nhập đạo, kiếm khí mà Thất Sát Kiếm thôi thúc phát ra sẽ không tiếp tục tiêu hao sinh cơ, mà là do đại đạo pháp tắc kiểm soát trực tiếp ngưng tụ, đến lúc đó mới có thể ra tay mà không cần kiêng dè gì hết.
Tôi bây giờ cho dù đã đạt tới thân xác hóa thánh, mỗi kiếm vẫn tiêu hao sinh cơ như cũ, chỉ là so với lúc trước, tôi có thể sử dụng nhiều kiếm hơn rồi.
Trước khi dẫn binh xuống núi, Thùy Họa đã nói với tôi, không được vì lo lắng cho an nguy sống chết của cô ấy, phải phóng tầm nhìn ra cả tình thế của trận chiến.
Hồ tộc Thanh Khâu có thể tiếp tục giữ lại hay không, đều phụ thuộc vào trận chiến này.
Nếu như trận chiến này không thể triệt tiêu được sĩ khí của bảy vạn Dã Tiên, thì cho dù chúng tôi giết được nhiều người đến đâu cũng không thủ hộ được thành Thanh Khâu.
Vì thế hiện giờ tôi chỉ có thể nắm chặt lấy đuôi kiếm, nhìn Thùy Họa đơn độc một mình chịu đựng sát khí tẩy lễ của bảy vạn đại quân Dã Tiên, âm thầm chờ đợi cơ duyên xuất kiếm.
“Cô ấy làm sao mà làm được như vậy chứ?” Nhìn Thùy Họa một mình đối địch trước bảy vạn quân ở dưới núi, Lưu Phong Sương hỏi tôi.
“Bởi vì cô ấy là Phá Quân của Ma đạo.
” Tôi nói.
“Phá Quân thì sẽ không biết sợ hãi sao?” “Phá Quân cũng là người tất nhiên cũng biết sợ hãi rồi.
” “Vậy tại sao cô ấy lại không lùi về sau chứ” “Bởi vì cô ấy chính là vị tướng tung hoành ngang dọc sát phạt quyết đoán của Ma đạo, cô ấy không thể lùi bước.
” Không có Phá Quân sẽ không có Ma đạo, Phá Quân năm đó nếu như lùi về sau một bước, vậy thì cả Ma đạo đều sẽ lui ra khỏi nhân gian, càng đừng nói tới việc cùng với Tiên Nhân hai đạo phân thiên hạ thành ba phần Nhân tộc đâu đó.
Mỗi người gánh vác trên vai mệnh cách Phá Quân, đều có quyết tâm tử chiến trên sa trường.
Vì thế nên, năm đó dù cho cái chết của Ma Đạo Tổ Sư đã nhanh chóng được truyền ra bên ngoài, đệ tử Ma đạo vẫn ngoan cường chịu đựng nỗi bi thương trong lòng, quyết tử chiến đến cùng.
Tham Lang cùng đắm chìm với đảo Kim Ngao, đệ tử Ma đạo vẫn không có từ bỏ chống trả.
Nhưng mà, ngay khi Phá Quân cầm đao xuống Âm ti, một đao chém đứt sông Vong Xuyên, rồi chiến hồn hóa thành bích huyết, thì Ma đạo rút lui khỏi vũ đài lịch sử.
Thùy Họa của giờ khắc này, cũng giống hệt như Phá Quân năm đó.
Đại quân Dã Tiên tụ tập xong xuôi thì không hề lập tức phát động công kích, cho dù bọn chúng thống hận Thùy Họa thấu xương.
Tên của người, bóng của cây.
Phá Quân Ma đạo nếu như tùy tiện liền có thể tiêu diệt được, cũng sẽ không được gọi là Phá Quân rồi.
Cuối cùng có người bước ra khiêu chiến rồi, là đỉnh phong hợp đạo Thường Nhị Lang.
Thường Nhị Lang là chứng đạo cự mãng, tính cách nham hiểm dâm tà lại tàn nhẫn độc ác có chiến lực vô song.
Trong Thất Thập Tam Lộ Dã Tiên, chiến lực đứng sau Hồ Tam Thái Gia và Xà Tiên Liễu Như Thị.
Hắn là tiên phong, muốn khiêu chiến tất nhiên phải là hắn rồi.
Không giống với những kẻ khác, ánh mắt Thường Nhị Lang khi nhìn Thùy Họa mang một tia nóng bỏng.
Thùy Họa là cảnh giới hợp đạo, điểm này đây chỉ cần là người đã ngưng tụ ra nguyên thần đều có thể dùng thần niệm cảm nhận được.
Mà Thường Nhị Lang đồng thời cũng là hợp đạo, tu vi không hề yếu hơn Thùy Họa, giả sử lấy nguyên hình thân thú để chiến đấu, có thể đánh với kẻ cách nửa bước thành thiên tôn.
Thế nên, Thường Nhị Lang cũng có tư cách để khiêu chiến.
“Người ta nói Hoàng Hà Nương Nương chính là diễm quỷ, quả nhiên lời đồn không hề giả.
” Lời này với dứt, không chỉ Hồ tộc Thanh Khâu không nhẫn nhịn nổi phẫn nộ, ngay cả Liễu Như Thị cũng biến sắc ngay tại trận, ả hiển nhiên không ngờ tới Thường Nhị Lang sẽ dùng cách này để khiêu chiến.
Sắc mặt Thùy Họa lạnh lẽo, thân ảnh không chút biến động.
Nhưng mà, khí tức Tiên Thiên Canh Kim đầy rẫy giữa đất trời điên cuồng ngưng tụ vào trong thanh đao Trấn Yêu mà cô ấy đang cầm.
“Nếu như ngươi ra tay giết ta, bảy vạn quân uy Dã Tiên nhất định sẽ hủy diệt thần hình của ngươi!” Thường Nhị Lang phát giác ra sát khí bên trong thanh đao của Thùy Họa, vô cùng nham hiểm nói.
Hắn có gan bước ra, chính vì nhìn ra được Thùy Họa không thể đem sát cơ toàn bộ khóa chặt lên người hắn.
Cái gọi là khiêu chiến, cũng không phải muốn hắn đi chiến đấu với Thùy Họa, chẳng qua muốn hắn đi phá vỡ cục diện bế tắc tác động đến sát cơ mà thôi! Đáng tiếc là, ánh mắt của hắn quá chuyên tâm rồi, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào Thùy Họa, chưa từng chú ý tới trên đỉnh núi Thanh Khâu, đang có một kiếm xé nát không khí bay tới!