Thiên tôn không thể chịu nhục, đặc biệt là thiên tôn của Ma đạo ta.
Lúc Hách Liên thiên tôn tử trận, Tiên đạo thần nữ vì điều này mà rải hoa.
Lúc Nam Hải Vô Cực thiên tôn tử trận, Nam Hải Long tộc vì điều này mà thọ tang ba ngày.
Vì thế, khi nghe thấy Thường Nhị Lang nói ra lời sỉ nhục Thùy Họa, đến cả Liễu Như Thị cũng không nhịn được mà biến sắc.
Chẳng qua, cũng chính nhờ câu nói này của Thường Nhị Lang đã thật sự tác động đến sát cơ của bảy vạn đại quân Dã Tiên.
Trận chiến này Thùy Họa bắt buộc phải chết, nếu không đợi đến lúc Ma đạo tái xuất, Dã Tiên ở quan ngoại nhất định không thể tiếp tục tồn tại nữa.
Kiếm của tôi không thể dùng thoải mái được, muốn giết phải giết hết mấy kẻ làm ảnh hưởng sĩ khí của Dã Tiên, Thường Nhị Lang chính là một trong số đó.
Sát kiếm cần có sát tâm, sỉ nhục vợ tôi, muốn khiến tôi không sinh ra sát tâm cũng khó rồi đấy.
Khi hắn nói đến hai từ diễm quỷ, tôi đã động sát tâm rồi.
Cơ thể nhanh như một con đại điểu lao thẳng xuống vách núi, người trên không trung liên tục biến hóa chiêu kiếm, đợi đến khi tới phía trên chiến trường, vừa đúng lúc sử dụng xong năm chiêu trước của Thất Sát Kiếm.
Đợi đến lúc xuất kiếm thứ sáu, đã hoàn hảo khóa chặt khí cơ của Thường Nhị Lang.
“Thường Nhị Lang, mau quay lại đây!” Liễu Như Thị hét lên.
Thường Nhị Lang vậy mà lại là một kẻ đạt đến đỉnh phong hợp đạo có thần niệm mạnh mẽ, và ngay khi phát hiện ra sát cơ truyền đến từ không trung, vô cùng quyết đoán hiện hóa ra nguyên hình thân thú.
Hóa thành một con cự mãng ngũ sắc sặc sỡ, hình thể có thể so với băng long, lại còn hung ác đáng sợ hơn băng long.
Vảy của cự mãng cứng cáp, răng nanh sắc bén, nhanh như tia chớp né qua bay lùi về sau.
Cùng lúc đó, Tứ Tiên hóa thành thân thú nhắm chuẩn vào tôi mà gào thét lên một tiếng mạnh mẽ dữ dằn.
Những con Dã Tiên khác cũng lần lượt ra tay, cố tranh thủ trước khi Thường Nhị Lang quay lại, ngăn cản kiếm của tôi.
Đáng tiếc Thất Sát Kiếm của tôi chưa từng có việc đi không về, không thể xuất kiếm vô hối, những gì làm được chính là thẳng tiến về phía trước.
Tốc độ của tôi trên không trung đã đạt tới cực hạn, sát tâm và chân khí trong huyền quan dung hợp, nhanh chóng phát ra kiếm khí mang khí thế hào hùng.
Kiếm khí ngang ngược không gì so sánh bằng, khí thế mạnh mẽ không thể ngăn cản.
Ngay khi Thường Nhị Lang sắp quay vào trong phạm vi công kích của Dã Tiên, kiếm khí trảm sát phía trên cách chỗ hiểm của hắn bảy tấc.
Lúc tiếng thét thảm thiết tận trời đất của Thường Nhị Lang vang xa, bảy vạn đại quân cũng ngay thời khắc này mất tập trung.
Chính tại lúc đó, đao Trấn Yêu của Thùy Họa đem khí tức Tiên Thiên Canh Kim đã ngưng tụ nhiều giờ liền hoàn toàn phóng ra bên ngoài, một đao cắt ngang không khí chém tới chỗ Liễu Như Thị.
Liễu Như Thị đang đứng trong trận địa tam quân, bên cạnh có hàng loạt cao thủ Dã Tiên bảo hộ, cho dù đao ý của Thùy Họa cuồn cuộn như thủy triều, cũng không giết chết được ả.
Huống hồ Liễu Như Thị là kẻ nhạy bén nhất, cảm nhận được sát ý của Thùy Họa phút chốc liền hóa thành một con thanh xà nhảy phóng lên không trung, hoàn hảo tránh một đao tập kích của Thùy Họa.
Chẳng qua ả có thể tránh được, mấy trăm Dã Tiên đứng hai bên phía trước lại không có phản ứng nhanh nhạy đến vậy, ngay sau nghe thấy tiếng la hét thất thanh than khóc của Thường Nhị Lang vang lên, trong đại quân Dã Tiên lại thêm một màn gào thét thảm thiết.
Thường Nhị Lang bị tôi dùng kiếm khí chém trúng bảy tấc, mặc dù hắn có giáp vảy hộ thể, cũng bị kiếm khí tấn công rồi nằm liệt dưới đất không cử động được Người xưa thường nói đánh rắn phải đánh bảy tấc, bảy tấc của con rắn là nơi yếu ớt nhất trên cột xương sống của nó, nơi dễ dàng bị chém đứt nhất.
Sau khi cột xương sống của rắn bị chém đứt, thông đạo nối liền dây thần kinh trung khu và những bộ phận khác trong cơ thể sẽ bị phá hoại.
Mà đối với kẻ đạt đến cảnh giới hợp đạo như Thường Nhị Lang mà nói, bảy tấc của hắn chính là nơi đặt huyền quan, cũng là nơi ẩn náu tàng khiếu của nguyên thần hắn.
Điều đáng tiếc là, một kiếm này của tôi cuối cùng không thể thành công xong xuôi hết mọi việc mà chỉ phá được huyền quan của hắn, ngược lại còn để hắn thoát nguyên thần ra.
Chẳng qua cũng là hắn thời vận không tốt, nguyên thần hốt hoảng chạy trốn, trực tiếp đào tẩu về hướng Liễu Như Thị.
Thường Liễu nhị tiên không tách rời nhau ra, Liễu Như Thị tọa trấn tam quân, Thường Nhị Lang cho rằng chỉ có chỗ bên cạnh ả mới là nơi an toàn nhất.
Vì thế, kết cục của hắn không cần nghĩ cũng biết.
Nguyên thần chưa kịp đến gần Liễu Như Thị, liền va phải đao sát phạt của Tiên Thiên Canh Kim mà Thùy Họa chém gió lao tới.
Từ lúc tôi xuất kiếm tới khi Thùy Họa ra đao, tôi và cô ấy phối hợp hoàn hảo không chê vào đâu được.
Đợi đến khi Liễu Như Thị hóa thành hình người lần nữa rồi rơi xuống đất, tôi cũng đã đứng bên cạnh Thùy Họa.
Đại tướng tiên phong như Thường Nhị Lang bị tiêu diệt trong chớp mắt, mà bản thân Liễu Như Thị tuy rằng không bị thương tổn gì nhưng liên lụy đến vài trăm Dã Tiên chết dưới đao của Thùy Họa, trong đó còn có hai vị là đầu não của Dã Tiên, người có tượng thần ở đại miếu.
Đây còn chưa tính tới, cờ soái tự của Liễu Như Thị đã bị đao ý chém gãy.
Mở màn hoàn hảo đến cực điểm, binh lính Dã Tiên toát mồ hôi lạnh, sĩ khí và quyết tâm báo thù đã ngưng kết suốt dọc đường, đã bị một đao một kiếm chém về điểm xuất phát rồi.
Kiếm thứ sáu tuy rằng đã tổn hại không ít sinh cơ của tôi, nhưng mà bởi vì tôi đã đạt tới thân xác hóa thánh, nên hậu quả phản phệ đối với thân thể tôi vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng.
“Ngươi là kẻ nào?” Liễu Như Thị nhìn chằm chằm vào tôi rồi hỏi.
“Quỷ Thần Minh Minh, Tự Ý Tự Cường.
” Tôi cao giọng đáp lại.
Liễu Nhị Thị lặng người một chút, rất nhanh đã phản ứng trở lại, buột miệng kinh ngạc nói: “Ngươi là Ma Đạo Tổ Sư?” Nói xong ả liền hối hận rồi, bởi vì bốn chữ Ma Đạo Tổ Sư này vốn dĩ là sự tồn tại cấm kỵ.