Quả nhiên, sĩ khí vốn đã bị sút kém ngay khi nghe thấy bốn chữ Ma Đạo Tổ Sư, tiếp tục lần nữa giảm sút, bảy vạn quân uy đã không còn sót lại chút gì hết.
Được cái này mất cái kia, sĩ khí đại chiến của Hồ tộc Thanh Khâu, hiên ngang bước ra khỏi hàng rồi đứng nghiêm.
Không đợi Dã Tiên kịp bình tĩnh trở lại từ trạng thái hồn bay phách lạc, Thùy Họa đã rút đao bắt đầu sát phạt.
Sau khi bảy vạn quân uy mất đi, cô ấy đã có thể ra tay mà không cần kiêng kỵ dè chừng gì nữa hết.
Khiến Dã Tiên sửng sốt là thân phận của tôi, không phải thực lực của tôi, đợi đến lúc bọn chúng phát hiện ra tôi chẳng qua mới đạt tới tu vi huyền quan, sẽ liền bắt đầu ngưng kết chiến ý lại lần nữa.
Trận chiến này, sát cơ của bọn chúng vô cùng nặng nề, nếu như không thể giết chết tôi và Thùy Họa, Ma đạo tái xuất thì dù trên trời hay dưới đất đều không còn chỗ để Dã Tiên dung thân.
Cuộc chiến tàn sát bắt đầu, cũng như thành Thải Vân năm đó.
Trên trời trăng máu treo ngược, mùi máu tanh nồng nặc bay trong gió phát tán đi khắp nơi.
Chiến lực của Hồ tộc Thanh Khâu tuy yếu ớt, nhưng mà dưới sự ban phước của quân uy từ Thùy Họa, chiến ý của từng người đều mạnh mẽ như rồng, đi theo sau lưng cô ấy tay giơ đao lên đánh xuống không hề có chút nương tình mà chém đầu người.
Thân xác tôi đã thành thánh, chỉ cần không xuất ra kiếm thứ sáu, sinh cơ bị tiêu hao do năm kiếm trước đó có thể kiên trì rất lâu, mà Dã Tiên đáng để tôi xuất kiếm thứ sáu, lại bị đao ý của Thùy Họa làm si ngốc.
Trận tàn sát vô độ rất nhanh đã khiến máu chảy thành sông.
Mọi loại pháp thuật thần thông thắp sáng cả một mảng bầu trời, mà trong khu vực của đại quân Dã Tiên, kiếm khí tung hoành ngang dọc, đao ý sừng sững nguy nga.
Chúng tôi không đủ khả năng làm tiêu hao trận chiến, chỉ có thể đập tan toàn bộ ý chí của kẻ địch ngay khi khai chiến, tuyệt đối không thể rút lui về sau nửa bước.
Một khi rút lui, không chỉ toàn tộc Hồ tộc Thanh Khâu bị diệt, tôi và Thùy Họa có chết cũng khó thoát.
Nhưng mà số lượng Dã Tiên thực sự quá đông, dù có cho chúng tôi thêm ba ngày ba đêm cũng giết không hết.
Khí tức Tiên Thiên Canh Kim của Thùy Họa dùng một phần lại ít đi một phần, ngưng tụ vĩnh viễn không thể so được với tốc độ tiêu hao, mà mỗi một lần tôi xuất kiếm thì sinh cơ trong cơ thể đều trôi đi mất…… Người của Hồ tộc Thanh Khâu đã ngã xuống một nửa rồi, thời điểm then chốt, Lưu Phong Viễn Sơn tự bạo huyền quan cùng đầu não của Tứ Tiên đồng quy vô tận.
Tự bạo huyền quan là phương thức tử vong thảm khốc nhất, nếu như tử chiến thì vẫn còn bảo lưu lại hồn phách, mà tự bạo huyền quan thì, ba hồn bảy phách trực tiếp tan biến, một chút tàn hồn cũng không lưu lại.
Ông ta là người đầu tiên làm, rất nhanh liền có người thứ hai.
Cao thủ huyền quan của Hồ tộc Thanh Khâu lựa chọn phương thức tử vong đều thảm khốc như thế, trừ những người căn bản không kịp tự bạo huyền quan.
Cảnh giới của bọn họ rất thấp, cho dù phá vỡ huyền quan cũng không có quá nhiều uy lực, nhưng loại phương thức tử vong này vốn dĩ là một màn bi tráng nhất trên sa trường, cũng là một màn có thể kích động máu nóng trong lòng người nhất.
Lần này dưới núi chỉ còn năm ngàn Hồ tộc Thanh Khâu, vẫn còn tám ngàn chuẩn bị đánh trận chiến thủ thành, nhưng mà bây giờ do chịu ảnh hưởng từ tình thế trận chiến mà tộc nhân thề sống chết không sợ hi sinh, nên không chỉ khoảng chừng tám ngàn Hồ tộc Thanh Khâu xuống núi, đến cả phụ nữ người già trẻ em toàn bộ đều xuất thành.
Tôi từ trong vô tận ngoảnh lại phía sau nhìn một cái, ngay khi tôi nhìn thấy những hồ ly còn chưa kịp mở miệng nói được tiếng người cũng xuất hiện bên sát biên giới chiến trường, huyết mạch toàn thân đều bùng cháy cả lên! Nằm trong bách thú, hồ ly trong chuỗi thức ăn có địa vị thấp kém, hồ ly trước khi hóa hình, đối diện với hổ dữ sài lang chỉ biết đứng yên run rẩy.
Nhưng mà cho dù như thế, bọn chúng vẫn cứ chạy theo phía sau Lưu Phong Sương, từng bước từng bước xông vào sâu bên trong khu vực chiến trường.
Trước khi tướng sĩ Hồ tộc Thanh Khâu tử chiến, bọn chúng sẽ không phải chịu tác động từ chiến trường, mà bản thân bọn chúng cũng không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào tới tình hình cuộc chiến, bởi vì bọn chúng không hề có tu vi.
Nguyên nhân bọn chúng chạy tới đây, chính là vì quyết tâm muốn chết cùng chúng tôi.
Ba vạn Hồ tộc Thanh Khâu, trừ những người đã tử chiến ra, thời khắc này toàn bộ đã nhảy vào chiến trường rồi, giống như toàn bộ dân chúng và binh sĩ của thành Thải Vân năm đó.
Ban đầu Thùy Họa hỏi bọn họ có nguyện ý để thành Thanh Khâu làm thành Thải Vân thứ hai hay không, bọn họ thề sẽ cùng tồn vong với thành Thanh Khâu, mà bây giờ bọn họ làm được rồi! Giờ phút này tôi đã bắt đầu dần dần yếu nhược, sinh cơ trôi mất quá nhiều, lực sát thương của kiếm khí rõ ràng không đủ mạnh nữa.
Mà kẻ địch bên cạnh tôi không những không hề giảm bớt, ngược lại càng lúc càng nhiều.
Thân xác hóa thánh cũng không cản nổi từng đợt công kích dồn dập của bọn chúng, trên người tôi đã xuất hiện vô số vết thương, bắt đầu từ vết chém rỉ máu đầu tiên, rất nhanh máu chảy khắp toàn thân.
Lúc này tôi vẫn có thể sử dụng một lần kiếm thứ sáu, chỉ là sau khi sử dụng xong, tôi nhất định toàn bộ sinh cơ đoạt tuyệt.
Nhưng khi ngoảnh đầu vừa nhìn thấy Hồ tộc Thanh Khâu, đã khiến tôi hạ quyết tâm.
Thùy Họa không muốn tôi chết trước mặt cô ấy, bởi vì cô ấy mang theo ký ức của Phá Quân, cô ấy biết khi Phá Quân nghe nói Ma Đạo Tổ Sư đã tử chiến, trong lòng vô cùng đau khổ.
Đáng tiếc, lần này tôi lại làm cô ấy thất vọng rồi.
Nhưng mà ngay khi tôi chuẩn bị thiêu cháy toàn bộ sinh cơ mà tôi có làm cái giá, sử dụng kiếm thứ sáu của Thất Sát Kiếm, bất thình lình nghe thấy trong vạn quân truyền đến một tiếng gào thét của Thùy Họa! “Thiên Địa Giao Chinh, Âm Dương Lưỡng Đoạn, Diệt!”