Trong lúc tôi và Thùy họa đang hỏi đáp, Liễu Như Thị bèn chấn chỉnh lại sĩ khí của ba quân.
Phong cách lần này lại thay đổi, tập thể Dã Tiên hiện nguyên hình là thú.
Bản năng nguyên thủy bùng phát, sát khí xộc thẳng lên trời.
Cơ thể thú có thể đem lại cho chúng sức mạnh to lớn hơn, khiến chúng dũng cảm hơn, đây chính là cái giá khi chúng từ bỏ thuật pháp thần thông.
Quan trọng nhất là cả tôi và Thùy họa đều hóa thánh từ cơ thể người, ngoại trừ cảnh giới bán bộ thiên tôn thì ảnh hưởng của thuật pháp thần thông đối với chúng tôi rất hạn chế.
Hơn nữa, vốn dĩ Dã Tiên cũng không giỏi thuật pháp thần thông, khó loại bỏ yêu tính, muốn tiếp xúc với đại đạo thật sự rất khó.
Nếu có cùng quy mô bảy vạn đạo binh đến đây quyết chiến, kết thành trận pháp, chỉ cần dựa vào Lôi Pháp Huyễn Tượng, không biết đã có thể giết chết tôi và Thùy họa bao nhiêu lần rồi.
Nhưng Dã Tiên cũng có cái lợi của Dã Tiên, cơ thể thú của chúng cực kỳ dũng mãnh, rất có lợi thế khi cận chiến, tốc độ và sức mạnh của chúng không phải thứ mà đạo binh có thể sánh bằng.
Nhìn thấy tập thể Dã Tiên hoá thú, con nào con nấy đều mở trừng trừng đôi mắt đỏ rực như máu, lần này, chiến sĩ của Hồ tộc Thanh Khâu cuối cùng cũng để lộ ra vẻ mặt nhu nhược, sợ hãi.
Có một loại uy lực có tên là áp chế về chủng tộc, chính là tôn ti cao thấp được đề cập trong giáo lý của Tiên Đạo.
Tuy rằng giáo lý tam giới có sự khác biệt nhưng cũng không thể nói ai đúng ai sai.
Đúng là có tồn tại kiểu có nhiều loại, tốt giữ xấu bỏ, nhưng thuận theo tự nhiên mặc kệ mọi thứ cũng phù hợp với quy luật tự nhiên, so ra, trái lại là chúng sinh của Ma Đạo bình đẳng, có lễ nghĩa càng giống như làm việc ngược với ý trời hơn.
Vạn thú gào thét, thôi thúc uy lực long trời lở đất.
Khí thế sát phạt của vạn quân đã ép buộc Hồ tộc Thanh Khâu phải lùi bước, cho dù tôi đã đưa kiếm nhập đạo, trong cơ thể vẫn còn cờ chiêu hồn cố thủ huyền quan nhưng vẫn không dẹp yên được phần quân uy này.
Đúng lúc này, Thùy họa lại rút đao cắm xuống đất, quy tắc đại đạo Ngự Sử Phá Quân, quân uy bùng nổ chống lại đại quân Dã Tiên.
Lần đối đầu này của cô ấy lại càng gian khổ, một chân quỳ trên mặt đất, tuy rằng vẫn giữ vững được cơ thể nhưng hai vai vẫn khẽ run, một chút máu tươi rỉ ra từ khoé miệng.
"Tạ Lan, rút kiếm đi.
" Thùy họa nói.
"Được.
" Có Thùy họa giúp tôi ngăn sự sát phạt của quân uy, kiếm ý của tôi không còn phải chịu ảnh hưởng nữa.
Trong thời khắc vạn thú lao lên như triều dâng, tôi đắm chìm trong kiếm ý của Thất Sát Kiếm, không chút tạp niệm.
Anh Hùng Vô Lộ, Tứ Diện Sở Ca, Bích Huyết Chiến Hồn, Khỉ Viết Vô Y… Từng chiêu thức như nước chảy mây trôi.
Kiếm tâm sáng rực không vết xước, không nhuộm một chút tạp niệm nào.
Thất Sát Kiếm có thể xuất theo từng chiêu đơn, cũng có thể không ngừng tích lũy kiếm ý, ngưng tụ uy lực của bảy kiếm vào một kiếm.
Hậu Hội Vô Kỳ, Tử Đắc Kỳ Sở.
Cuối cùng, sáu kiếm đầu trong Thất Sát Kiếm đã dùng hết, mà đại quân Dã Tiên cũng đã cận kề, thì đúng lúc này, kiếm thứ bảy, Xuất Kiếm Vô Hối cũng được sử dụng.
Tương truyền, trong thời kỳ đỉnh cao của Ma Đạo Tổ Sư, kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, hàn quang một kiếm quét hết mười chính châu, một kiếm này của tôi chẳng là gì so với ngài ấy.
Tuy nhiên vẫn như sấm dậy làm chấn động trời đất, thắp sáng cả vùng chiến trường.
Có uy lực hơn rất nhiều so với Âm Dương Quyết Thiên Địa Giao Tranh mà ban nãy Thùy họa phải đốt thần hồn để thi triển ra, bởi cô ấy chịu sự trói buộc của cảnh giới.
Nhưng tôi thì khác, tuy rằng sau khi tôi dùng kiếm nhập đạo cũng ở cảnh giới hợp đạo, nhưng Thất Sát Kiếm là bản thân tôi tự lĩnh ngộ được, chỉ cần có thể thi triển ra là có đủ hình thần.
Kiếm xuất ra như rồng, kiếm ý dạt dào như biển, kiếm ý trực tiếp tạo ra một vùng kiếm khí ở trước mặt tôi.
Dã Tiên xông vào khu vực này đều lần lượt bị kiếm khí lăng trì.
Những con có thực lực mạnh vẫn có thể rút lui, còn những con yếu ớt lập tức tan xương nát thịt.
Kiếm này chém giết bảy thủ lĩnh của Dã Tiên, Dã Tiên yêu tộc bị kiếm khí đánh trúng lên đến cả vạn.
Sau Hồ Tam Thái Gia, Thường Nhị Lang, Dã Tiên lại có một cao thủ chết dưới kiếm của tôi, Phù Tiên chết trận.
Phù Tiên là hổ ngộ đạo, hổ là vua của bách thú.
Cái chết của hắn có ảnh hưởng cực lớn đến toàn bộ đại quân Dã Tiên đã hoá thú.
Nhưng Liễu Như Thị không hề có ý định từ bỏ.
Không phải Dã Tiên phát điên rồi, mà là chúng không còn lựa chọn nào khác.
Từ lúc tôi hiện ra thân phận Ma Đạo Tổ Sư, chúng chỉ có thể lựa chọn quyết chiến đến cùng, bởi vì nếu tôi không chết thì lúc Ma Đạo tái xuất chắc chắn sẽ đuổi cùng giết tận Dã Tiên trong thiên hạ, lập lại yêu tộc.
"Đại minh không xích động, tịch liêu văn uyên.
Vô cực chi cực, hư diễu nguyên chân.
U huyền thủy dịch, hô diễn tiên thiên ngũ thái.
Vạn yêu tông nguyên, chúng diệu chi môn.
Đạo xưng Yêu Hoàng Thần Mẫu…" Liễu Như Thị đọc khẩu quyết Nữ Oa Nương Nương, muốn chấn chỉnh lại quân uy, phát động đợt tấn công thứ hai.