Cờ lệnh bị người khác bắn gãy khiến Liễu Như Thị choáng váng, vào lúc này, từ hướng của Băng Phong Hạp Cốc truyền đến một tiếng rồng ngâm của Ngạo Hàn.
Rồng là tổ của vạn thú, thời khắc này toàn bộ Dã Tiên đã hóa thành hình dạng yêu thú, đối mặt với long uy tất cả đều biến sắc.
Liễu Như Thị chỉ biết thở dài một hơi, tuyên bố rút quân.
Sau khi đại quân Dã Tiên thoái lui, Ngạo Hàn hiển hóa thành hình người hiện thân trước mặt chúng tôi.
Lam y như cũ, chỉ là mày mắt không còn lãnh đạm và kiêu ngạo nữa.
“Ngạo Hàn đến trễ, mong Đạo tổ thứ tội.
” So với lần trước, lúc Ngạo Hàn nói câu này thái độ rõ ràng đã kính cẩn hơn rất nhiều.
“Ngươi không có lỗi, đa tạ ơn cứu mạng của ngươi.
” Tôi nói.
Thùy Họa không nói không rằng, nhìn Ngạo Hàn thật sâu rồi bước về hướng tộc người của Hồ Tộc Thanh Khâu.
Sau đó, Ngạo Hàn hỏi tôi ở chân trời phía đông có phải có thiên tôn của Ma đạo động thần niệm không, tôi gật gật đầu.
“Không ngờ rằng Ma đạo vẫn còn có thiên tôn tại thế.
” Ngạo Hàn cảm khái nói.
“Ma đạo thiên tôn vẫn luôn ở đây bảo vệ cho Ma đạo.
” Tôi nói.
“Điều càng khiến tôi không nghĩ tới đó là Đạo tổ lại cư nhiên có thể mượn kiếm nhập đạo trước mặt hai quân trận, còn Lâm tướng quân cũng sử dụng Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn Quyết của Phá Quân.
” Tôi cười nhẹ không đáp.
Thầm nghĩ, nếu không phải như vậy, ngươi há lại chịu ra tay cứu giúp.
Ma đạo thiên tôn đã có động tĩnh, hắn liền biết hôm nay tôi và Thùy Họa tuyệt đối sẽ không chết.
Thùy Họa có thể sử dụng Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn Quyết, tôi cũng đã mượn kiếm nhập đạo.
Chỉ cần hai chúng tôi có thể sống sót, sau khi Dã Tiên rút quân chắc chắn sẽ giết Ngạo Hàn.
Kẻ này tâm cơ quá sâu, không thể giữ lại.
Hiện tại Ma đạo ở nhân gian không chốn dung thân, cổ địa Hàn Hoang này ngược lại có thể trở thành nơi dừng chân.
Hồ tộc Thanh Khâu suy yếu, xung quanh không có chỗ nào hổ lang có thể ngủ ngon.
Ma Đạo Tổ Sư pháp truyền lục đạo không phải là giả, nhưng từ trước đến giờ cũng không phải là một người nhân từ.
Nói vài lời khách sáo với Ngạo Hàn, hắn liền cáo từ, tôi cũng quay về thành Thanh Khâu.
Thành Thanh Khâu trong trận chiến với Dã Tiên lần này đã thương vong tổng cộng bốn nghìn bảy trăm người dân, tất cả bọn họ đã được lưu danh trong lá cờ chiêu hồn của tôi.
Lưu Phong Viễn Sơn, Lưu Phong Hồng Diệp, Lưu Phong Táp, Lưu Phong Xuyên,… Ba nghìn năm sau, cờ chiêu hồn của Ma đạo lại khắc tên những anh linh rồi.
Chỉ là lần chịu đựng loại thương đau này đã không còn là Ma Đạo Tổ Sư năm đó nữa, mà là Tạ Lan tôi.
Vào đêm của ngày thứ hai, tôi cùng Thùy Họa leo lên đỉnh núi Thanh Khâu, đứng trên vách núi ngắm nhìn khói lửa trong thành, từ trên đỉnh núi có thể nghe thấy âm thanh bi ai trong thành.
Quay đầu nhìn thấy Thùy Họa tóc trắng như tuyết, càng cảm thấy thương cảm vô hạn.
“Sao vậy, đến ôm cũng không ôm em, như vậy là ghét bỏ rồi sao?” Thùy Họa mỉm cười hỏi tôi.
“Sáng tóc hãy còn xanh mà chiều đã hóa tuyết trắng, em nói anh làm sao mà chịu được đây?” “Tóc trắng để quân vương được sống, quân vương phải trân trọng em hơn mới đúng chứ nhỉ.
” Giải quyết xong chuyện quân vương thiên hạ, giành được cái danh khi còn sống và sau khi chết.
Thùy Họa là tướng sát phạt của Ma đạo, tôi là Đạo tổ, mái tóc trắng của cô ấy đích thực là vì tôi mà có.
Thế nhưng cô ấy không chỉ là tướng của Ma đạo, cô ấy còn là người vợ cùng tôi hẹn ước bạc đầu.
May thay tuy Thùy Họa tóc đã chuyển sang màu trắng nhưng lại trông không già đi chút nào, mái tóc bạc rất phù hợp với bộ giáp đen, càng tăng thêm vài phần khí thế oai hung.
Phá Quân trong mắt thế nhân vững chãi như một tảng đá, không thể phá vỡ, giống như Vạn Lý Trường Thành của Ma đạo, còn Thùy Họa trong mắt tôi lại mỏng manh như ngọc lưu ly vậy.
Càng yêu sâu đậm, càng bận tâm lo lắng, chỉ có thể đem hết sức lực của đời này để che chở mà thôi.
Vừa hay, hiện tại tôi cuối cùng cũng đã đứng cùng một cảnh giới với cô ấy rồi, có thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng không cần cô ấy phân tâm chiếu cố tôi nữa rồi.
Thùy Họa hỏi tôi về lai lịch của cung tên kia, tôi nói có lẽ là nó được bắn ra từ tay của A Lê.
Nhưng tôi cũng có điểm nghi hoặc, tôi không hoài nghi tốc độ của cô bé, nhưng tôi không nghĩ ra cô ấy bắn tới như thế nào.
Dựa vào tu vị của cô bé tuyệt đối không có khả năng phân xuất thần niệm nhắm trúng vào cờ lệnh của Liễu Như Thị, ở thời đại Mạt Pháp chưa có ai làm được điều đó, trừ khi là thần minh hạ phàm.
Mãi đến sau này khi gặp lại Khương Tuyết Dương tôi mới hiểu được chân tướng của sự nghi hoặc này.
Lúc cuộc chiến với Dã Tiên bắt đầu nổ ra, Khương Tuyết Dương liền mang theo A Lê đến hồ Ngưỡng Thiên trên núi Chung Nam.
Sau đó liên tục nhìn về bầu trời phương Bắc, lúc trăng máu xuất hiện, thần tình cô ấy trở nên ngưng trọng, lo lắng cho chúng tôi.
Lúc vị Ma đạo thiên tôn truyền đến thần niệm từ phương đông, cô ấy cũng giống như chúng tôi lệ rơi đầy mặt.
Khoảnh khắc phương đông dâng lên một vùng đỏ, Phong thần một lần nữa vi phạm thiên quy không mời mà đến tự mình hạ giới.
Thấy Phong thần, Khương Tuyết Dương không hề ngạc nhiên, trực tiếp hỏi bà ấy Ma đạo thiên tôn có phải sẽ rơi xuống không.
Phong thần lắc đầu nói sẽ không đâu, sau đó liền hỏi đến tiễn pháp của A Lê.