Nhắc đến tiễn pháp, A Lê tất nhiên rất tự hào, thân là truyền nhân của Hậu Nghệ, tốc độ bắn tên của cô bé ở khắp thời đại Mạt Pháp này tìm không ra người nào có thể nhanh hơn đâu.
Thế là Phong thần hỏi A Lê, nếu như ta chỉ cho ngươi phương hướng, người có thể bắn đi bao xa? A Lê trả lời tôi cũng không biết, tôi chỉ biết mũi tên của tôi rất nhanh, nhưng trước giờ chưa tính qua là bao xa.
Phong thần nói vậy thì tốt, chúng ta cược một lần, xem xem sẽ được bao xa.
Khương Tuyết Dương biết rằng Phong thần sẽ không vô duyên vô cớ đùa với một đứa trẻ, liền hỏi bà ấy cược điều gì.
Phong thần thở dài nói: “Ta đã hai lần vi phạm Thiên đạo, lần này Đạo tổ gặp khó khăn tôi tuyệt nhiên không thể lại một lần nữa ra tay tương trợ.
” Thế là Khương Tuyết Dương hỏi bà ấy liệu có phải muốn lấy mũi tên của A Lê để cược sinh tử của tôi và Thùy Họa không, Phong thần im lặng gật đầu, nói sinh tử của tôi và Thùy Họa đều phụ thuộc vào mũi tên này của A Lê.
Sau một hồi, Phong thần đưa ngón tay chỉ về hướng phương Bắc, muốn A Lê dựa theo hướng chỉ của bà ấy mà bắn tên.
A Lê biết rằng mũi tên này liên quan đến sống chết của tôi, lúc bắn tên đã dùng hết toàn bộ khí lực hoa sinh.
Một mũi tên bắn ra, bay xa vạn dặm.
Lúc Liễu Như Thị giương cờ lệnh lên chuẩn bị hạ xuống, mũi tên bắn trúng ngay cán cờ.
Cờ lệnh gãy, Liễu Như Thị liền biết việc hôm nay không thể thành.
Ngay lúc này, lại có một tiếng long ngâm của Ngạo Hàn đã triệt để tiêu hủy chiến ý của Dã Tiên, do đó ả ta mới thở dài tuyên bố rút quân.
Từ đó mới thấy được, tôi và Thùy Họa còn sống sót là cực kỳ hy hữu.
Sinh cơ chỉ có một, thoáng qua trong nháy mắt.
Cũng tốt, chúng tôi cuối cùng cũng sống sót.
“Khương Tuyết Dương sẽ không vì anh mà gặp nạn chứ?” Tôi hỏi Thùy Họa.
Sau khi Dã Tiên rút về quan ngoại, chuyện tôi là Ma Đạo Tổ Sư nhất định sẽ lan rộng khắp thiên hạ.
“Trước đây thì có thể, hiện tại thì không đâu, chỉ là hoàn cảnh có chút xấu hổ mà thôi.
Người của đạo môn không phải kẻ ngốc, Thất Sát, Phá Quân trỗi dậy cường thế tất nhiên không ai dám động đến Tham Lang, kẻ nào động đến kẻ đó phải chết.
” Thùy Họa nói.
Trước đây tu vi của Thùy Họa không đủ để dùng Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn Quyết, mà cô ấy của hiện tại sau khi kinh qua trận chiến hỗn loạn giữa Hồ Tộc Thanh Khâu với Dã Tiên, đã có kinh nghiệm rồi.
Chỉ cần thêm một thời gian để tĩnh tâm thể ngộ và củng cố, liền có thể xuất đao mà không gây tổn hại thần hồn.
Đạo môn vốn đã bị Khương Tuyết Dương xé toạc, một mình Nhân đạo tuyệt nhiên không cách nào ngưng tụ ra bảy vạn đại quân như Dã Tiên được, thế thì làm sao có thể đến nghênh tiếp đao Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn của cô ấy cơ chứ.
Huống chi Ma đạo hiện tại không chỉ có một mình Thùy Họa, còn có tôi đây.
Chiến đấu với Dã Tiên một trận này thu hoạch của tôi càng lớn, không chỉ giúp tôi mượn kiếm nhập đạo, mà còn sinh ra kiếm ý trong huyền quan của tôi nữa.
Sau khi khai mở huyền quan liền có thể dùng chân khí diễn hóa vạn vật, chỉ là trước khi nhập đạo rất khó để làm được, nhiều nhất cũng chỉ có thể diễn hóa ra pháp tương, hiện tại thì tôi đã mượn kiếm nhập đạo, có thể thử nghiệm dùng chân khí diễn hóa thành kiếm ý rồi.
Chân khí là tiềm năng của con người, lấy không cạn, dùng không hết, diễn hóa thành kiếm ý rồi lại tiếp tục bảo tồn, tương lai lúc lại xuất Thất Sát kiếm, kiếm ý mỗi lần lại nhiều hơn một phần, uy lực của kiếm pháp cũng nhiều hơn một bậc.
Lại nói, tôi nghĩ đến Âm ti.
Nếu như Âm ti muốn xuất binh, quân lực tuyệt đối vượt xa Dã Tiên.
Hơn nữa, nếu như Âm ti và Nhân đạo bắt tay với nhau, thì dù Sát Phá Lang chúng tôi có liên thủ cũng không chống lại nổi.
“Âm ti thì sao? Âm ti sẽ động thủ với ba người chúng ta chứ?” Nghĩ đến đây tôi hỏi Thùy họa.
“Âm ti sẽ không hành động đâu, từ sau khi vén màn bí mật của đàm Cửu Long, Âm ti luôn có cơ hội tiêu diệt em, chỉ là bọn họ không làm như vậy.
Đối với thành Chết Oan bọn họ cũng chỉ vây khốn, không hề động đến đệ tử niết bàn của Ma đạo chúng ta.
” Thùy Họa nói.
“Tại sao vậy?” Tôi hỏi.
“Bởi vì nếu như em chết rồi, Âm ti sẽ có một đại nhân vật cùng em tuẫn táng.
Cho dù mười tám tầng địa ngục có thất thủ, bọn họ cũng sẽ không giương mắt nhìn vị đại nhân vật đó bị tổn hại ở nhân gian đâu.
” Thùy Họa nói, về việc của vị đại nhân vật kia, Thập Điện Diêm Vương, Ngũ Đại Phán Quan, Thập Đại Âm Sư đều không có tư cách biết, có tư cách biết việc này chỉ có thiên tôn của Âm ti mà thôi.
Nếu như Âm ti dám xuất binh, ngũ phương Quỷ Đế nhất định sẽ ra mặt ngăn chặn.
Cứ cho là Quỷ Đế không xuất hiện, Mạnh Bà cũng sẽ không cho phép Âm ti làm như vậy.
“Thế em làm sao mà biết được vậy?” Tôi rất hiếu kỳ hỏi.
“Là ký ức mà Phá Quân để lại nói cho em biết, chuyện này Khương Tuyết Dương chưa chắc đã biết đâu.
” Thùy Họa nói.
Cô ấy nói như vậy càng làm tôi hiếu kỳ, Âm ti có vị đại nhân vật kia có thể khiến Âm ti coi trọng đến mức độ như vậy, đến cửu thế chi thân của Phá Quân cũng có thể dung thứ được.
“Vị đại nhân vật đó là ai vậy?” Tôi hỏi.
“Em không thể nói cho anh biết được, nếu như anh biết rồi, vị đại nhân vật kia sẽ liền thức tỉnh túc mệnh mà quay trở về Âm ti, đến lúc đó Âm ti sẽ không còn khách khí như vậy với chúng ta nữa đâu.
” Thùy Họa lắc lắc đầu nói.