Lúc đó, tôi vẫn chưa biết khuôn mặt của Mộ Dung Nguyên Duệ sau lớp mặt nạ như thế nào, nhưng chỉ nhìn bộ dạng thảm thương của cô ấy bây giờ đã thôi thúc tôi giết người rồi.
Bản thân Mộ Dung Nguyên Duệ vốn không có lỗi, cô ấy chẳng qua chỉ là không muốn gả cho Phù Tô công tử.
Vậy mà Toàn Cơ thượng sư lại trút giận lên cô, cưỡng ép bắt cô đến Bồng Lai Tiên Đảo.
Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô, đây có còn là tiên tử Côn Lôn mang phong thái của Cô Dạ tiên tử năm xưa không? Nghĩ đến mình là người đã gây ra nghiệp chướng cho cô ấy, lòng tôi càng đau khổ dằn vặt hơn.
"Thế nào, ngươi đau lòng cho cô ta à? Nếu không phải tại ngươi, Mộ Dung tiên tử mà ta yêu thương sao có thể trở thành nô lệ Côn Lôn, người mà mọi người trong cung Như Ý đều có thể sai khiến và sỉ nhục.
Người đâu, tháo mặt nạ của cô ta xuống!" Làm theo lời của Toàn Cơ thượng sư, một tiên tử đứng bên cạnh Mộ Dung Nguyên Duệ tháo mặt nạ trên mặt cô ra.
Năm xưa, khi Phật gia cùng tôi và Liễu Hà Sầu đến đàm Cửu Long, lần đầu nhìn thấy đôi mắt long lanh như thủy tinh ấy đã khiến tôi vô cùng sửng sốt.
Nhưng nhìn vào khuôn mặt hiện giờ của Mộ Dung Nguyên Duệ, toàn thân tôi không nhịn được mà rét run.
"Mộ Dung thà chết bảo vệ danh tiết, là cô ta tự mình cầu xin chịu nỗi đau do hàng ngàn con kiến hủy dung, ta chỉ đành bôi mật lên mặt cô ta để đáp ứng thỉnh cầu thôi".
Toàn Cơ thượng sư nói.
Nữ tử trên thế gian đều xem trọng dung mạo, Mộ Dung Nguyên Duệ lại là người có nhan sắc khuynh thành, vậy mà hiện giờ dung mạo của cô ấy đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Khuôn mặt của nàng đã bị ngàn con kiến kịch độc ăn mòn, Dung Chỉ đan cũng không thể cứu nổi, trừ khi đạt được Thiên Tôn, ngưng tụ ra đạo thể thì mới có thể khôi phục dung mạo.
Ngoài cách đó ra, cho dù cô ấy có thể dùng phép biến thân, thì cũng sẽ là bộ dạng xấu xí như vậy.
"Có thật là ở Bồng Lai Tiên Đảo ai ai cũng coi thường cô ấy không?" Tôi bình tĩnh hỏi.
"Đúng vậy, vốn chẳng có ai xem cô ta là người mà đối đãi, ai cũng nói đó là nô lệ Côn Lôn, chẳng khác gì súc vật".
Toàn Cơ thượng sư cười nhẹ đáp.
"Ha ha, còn không phải do cô ta tự chuốc lấy khổ sao, nếu chịu đi theo Phúc Thọ chân nhân, với nhan sắc của cô ta thì sao có thể rơi vào bước đường cùng này".
Ngọc Tiêu tiên tử cười khúc khích nói.
"Được.
Vốn dĩ ta đến Bồng Lai Tiên Đảo chỉ để cứu Mộ Dung Nguyên Duệ, đại khai sát giới cũng chỉ để tìm được một lối ra.
Bây giờ, ta đổi ý rồi".
Tôi nói.
Ý định ban đầu của tôi chỉ là Mộ Dung, nhưng dáng vẻ hiện giờ của cô ấy đã làm tôi thay đổi quyết định.
Nếu người của Bồng Lai Tiên Đảo ai cũng có thể tùy ý sỉ nhục cô, vậy người ở đây ai cũng đều phải chết.
Phàm là người có lòng tốt đều sẽ không để Mộ Dung phải chịu nhục nhã như vậy, huống hồ bọn họ đều là người của tiên đạo.
Kể từ giây phút chiếc mặt nạ được tháo ra, tôi liền biết rằng tôi sẽ không thể nào trả nổi món nợ mà tôi đã nợ cô ấy.
Vậy nên chỉ có thể đem tất cả những áy náy và tội lỗi này dồn vào thanh Vấn Thiên Kiếm.
Tôi phải dùng kiếm của mình chôn vùi toàn bộ Bồng Lai Tiên Đảo, đó là cái giá mà bọn họ phải trả khi dám sỉ nhục Mộ Dung Nguyên Duệ.
Ba lá bùa mất hiệu lực đã khiến tôi mất đi sự trợ giúp của thần lực, cho nên bây giờ Toàn Cơ thượng sư mới dám đứng trước mặt tôi mà buông lời khiêu khích.
Bọn họ dựa vào tu vi của nửa bước Thiên Tôn, cho rằng những quy tắc mà đại đạo kiểm soát luôn hơn tầm tôi, nên mới không kiêng nể gì cả.
Nhưng bọn họ không hiểu quy tắc của tôi, càng không hiểu ý nghĩa thâm sâu của Thất sát kiếm.
Nắm vững Thất sát pháp không dựa vào cảnh giới cao hay thấp, mà chỉ phụ thuộc vào sát tâm và sát tính.
Vào thời Mạt pháp khi chiến sự vẫn chưa xảy ra, nếu bàn về ai giết nhiều người nhất, trừ Thùy Họa , ngay cả Tạ Lưu Vân cũng không thể so với tôi.
Trong trận chiến với Dã tiên, rất nhiều người đã chết dưới kiếm của tôi, mà vừa nãy có thêm ba tấm bùa thần trợ giúp, tôi đã giết không biết bao nhiêu đệ tử của Bồng Lai rồi.
Sát tính đã thấm sâu vào xương tủy, mà sát tâm của tôi đã trở nên nồng nặc tột đỉnh kể từ lúc nhìn thấy mặt của Mộ Dung Nguyên Duệ.
"Tạ Lan, ba lá bùa đã hết hiệu lực, bây giờ ngươi có thể chết rồi, đánh!" Nói xong, Toàn Cơ thượng sư dẫn đầu tế lên pháp kiếm.
Kiếm giơ lên, Tiên Thiên Canh Kim điên cuồng ngưng tụ về phía thân kiếm, chớp mắt liền biến thành một con Thủy Long toàn thân xanh biếc.
Thủy Long gầm lên một tiếng rồi lao về phía tôi.
Tuy là pháp tướng, nhưng lại không uy mãnh bằng Ngạo Hàn ở hẻm núi băng.
Hai tên nửa bước Thiên tôn kia cũng thi triển Quý Thủy thuật pháp, toàn bộ thuật pháp mà người của Bồng Lai Tiên Đảo sử dụng đều lấy Quý Thủy làm cơ sở.
Diệu Âm thượng sư tạo ra U Minh Huyền Thủy, còn Ngọc Tiêu tiên tử thổi khúc Bích Hải Triều Thanh.
U Minh Huyền Thủy chí âm chí hàn, không gì độc bằng, da thịt tiếp xúc với nó sẽ bị thương.
Bích Hải Triều Thanh khiến thần thức ta hòa vào giai điệu, từ đó thao túng ngũ quan lục thức của con người.
Đừng nói tôi chỉ có thức thần, kể cả là nguyên thần, nếu đạo tâm không vững cũng sẽ bị nó khống chế.
Quan trọng là khúc nhạc này còn có thể thu thập Tiên thiên Quý thủy chi khí, Đông Hải mênh mông rộng lớn đều là Quý Thủy, Tiên thiên Quý thủy chi khí vốn đã vô cùng phong phú.
Những đệ tử Bồng Lai khác không cùng nhau tấn công tôi, bởi vì trong mắt bọn họ, chỉ cần ba vị đảo chủ phu nhân này cũng đã đủ để tiêu diệt tôi rồi, bởi vì dù sao tôi cũng chỉ thuộc cảnh giới hợp đạo mà thôi.
Đáng tiếc thay, tôi chắc phải làm bọn họ thất vọng rồi.
Trong cuộc chiến vừa nãy, từ đầu đến cuối tôi đều chỉ sử dụng sức mạnh của ba tấm bùa thần.
Không chỉ chưa sử dụng đến sức mạnh của Thất sát kiếm, đến kiếm ý trong huyền quan cũng còn nguyên vẹn như cũ.
"Hậu hội vô kỳ!" Vào khoảnh khắc khi ba người họ cùng nhau tấn công tôi, tôi đã sử dụng chiêu thứ năm trong Thất sát kiếm.