Tôi đã từng dùng chiêu kiếm này để tiêu diệt Phù Tô, nhưng lại bị hắn ta chắn lại bằng khiên Quý Thủy.
Thực ra, kiếm này trừ sát cơ mạnh hơn kiếm thứ tư, căn bản không được xem là kiếm pháp để tấn công.
Hậu hội vô kỳ - đó là kiếm pháp duy nhất được dùng để trốn thoát trong Thất sát kiếm.
Lúc đó, tôi đã xem qua tất cả các kiếm phổ về võ đạo, mong muốn tạo ra một sát kiếm không hề hối hận mà tiến lên phía trước.
Tuy nhiên, sau khi tôi lĩnh ngộ ra chiêu kiếm thứ tư - Khởi Nhật Vô Y, tôi nhận ra rằng đuổi giết chém chóc đơn thuần vốn không thể nào phát huy hết sức mạnh của chiêu kiếm.
Có đôi lúc, né tránh chỉ là để khiến đòn tấn công trở nên càng mạnh mẽ, có một loại binh pháp gọi là: Lấy lùi làm tiến.
Sau khi thi triển, tôi không hề nhắm thẳng vào ai mà lộn ngược người lại, để mũi kiếm chạm đất.
Kiếm khí sau khi chạm đất liền dội ngược lại, sau đó cả người tôi liền bay lên trên không như sao băng và ẩn mình trong những đám mây.
Mây trôi dập dềnh bên cạnh đã che giấu đi khí tức của tôi, nhưng lại không che giấu được sát khí khủng khiếp của tôi.
Một giây sau, kiếm của tôi từ xa vụt tới, mạng của tôi coi như chết cũng đáng.
Một kiếm này gần như tiêu hao hết toàn bộ kiếm ý trong huyền quan của tôi, cũng như nửa số Thất sát pháp tắc.
Kiếm từ trên trời xuống, nếu như rơi xuống đất, người phàm đã cảm ứng được một vùng kiếm khí.
Tất cả những đệ tử Bồng Lai nằm trong phạm vi kiếm khí của tôi đều bị đả thương, và Toàn Cơ, Diệu Âm, Ngọc Tiêu ba vị nửa bước thiên tôn cũng không phải ngoại lệ.
Với cảnh giới của bọn họ, phạm vi kiếm khí thông thường không thể làm khó được.
Vì vậy tôi mới hy sinh kiếm ý của toàn bộ huyền quan, thà từ bỏ sát chiêu ở phía sau để khiến bọn họ rơi vào đường cùng.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, đệ tử Bồng Lai đa số là nữ, một kiếm này có tính sát thương cực lớn, không biết đã khiến bao nhiêu tiên tử ngọc nát hương tan.
Chẳng phải do kiếm của tôi tàn nhẫn, mà do người ở đây đã khiến tôi tổn thương cùng cực.
"Thất sát chi đạo, ngươi vốn dùng kiếm để nhập đạo, đó chính là Thất sát chi đạo".
Toàn Cơ thượng sư vừa kinh ngạc vừa tức giận nói.
Mặc dù tức giận nhưng bà ta cũng chỉ có thể dồn toàn lực để chống đỡ đòn tấn công từ kiếm khí của tôi.
Đạo mà các đệ tử Bồng Lai kết hợp đều liên quan tới Quý Thủy, mà ngũ hành sinh khắc, vàng chìm trong nước.
Kiếm này của tôi từ trên trời rơi xuống, kiếm khí trực tiếp thâm nhập vào huyền quan của bọn họ.
Vì vậy nên cho dù bọn người Toàn Cơ có tu vi của nửa bước thiên tôn, bây giờ cũng chỉ có thể dồn toàn lực để ngăn kiếm khí xâm nhập vào sâu hơn, bất cẩn một chút thôi là huyền quan sẽ bị kiếm khí của tôi hủy diệt.
"Việc này lạ lắm sao, Ma Đạo tổ sư năm xưa không phải dùng Thất Sát kiếm nhập đạo sao? Năm xưa là vậy, Ma Đạo tổ sư của bây giờ cũng sẽ là như vậy".
Tôi lạnh nhạt nói.
"Ha ha, vậy thì ngươi sẽ chết đó, ngươi dẫm vào vết xe đổ của hắn, kết cục rồi cũng sẽ như vậy thôi".
Toàn Cơ thượng sư cười lạnh nói.
"Người đằng nào chẳng phải chết, ta trước giờ cũng chưa từng cầu mong trường sinh bất lão".
Nói xong, tôi lại liên tiếp tung chiêu Thất Sát Kiếm.
Sau khi kiếm ý của huyền quan dần cạn kiệt, Thất Sát Kiếm chỉ có thể liên hoàn tung chiêu mới có thể tiêu diệt hết toàn bộ bọn họ.
Thế nên vào lúc này, Phúc Thọ Chân Nhân từ thiên giới phi vụt về phía tôi giống như sao băng, theo sát phía sau là Tạ Lưu Vân.
Người chưa thấy bóng, nhưng một con Chúc Long đã ngẩng cao đầu lao về phía tôi.
Theo ghi chép của "Sơn Hải Kinh", Chúc Long thân dài ngàn dặm, mặt người thân rắn, sống ở nơi cực lạnh ở phương Bắc, khi nó mở mắt là ban ngày, nhắm mắt lại là ban đêm, thổi ra là mùa đông, hít vào là mùa hè, có khả năng hô mưa gọi gió.
Chúc Long trước mặt tuy không phải là Chúc Long thực sự, nhưng linh hồn của nó lại sống động như thật, khí thế vượt xa nửa bước thiên tôn, ngay lập tức tôi cảm nhận được một sự nguy hiểm đang kề cận.
Tôi hiểu ra rồi, con Chúc Long này không phải là pháp tướng, mà là pháp thân của Phúc Thọ Chân Nhân.
Phúc Thọ Chân Nhân vốn không phải là người tu hành, hắn là Chúc Long đắc đạo, vốn dĩ hắn là người của Đông Hải Long tộc.
Huyết mạch hồng hoang, tôi không ngờ rằng Phúc Thọ Chân Nhân lại chảy trong mình huyết mạch của hồng hoang.
Bảo sao hắn ta có thể dùng lấy âm bổ dương để hợp đạo, là bởi vì ngay từ đầu hắn đã không phải là đạo sĩ chân chính, sức mạnh của hắn đến từ thức tỉnh huyết mạch.
Loài rắn thường phóng túng hoang dâm, Chúc Long còn hơn cả vậy! Đồng thời Chúc Long còn rất giỏi nắm bắt tâm lý phụ nữ, những người bị nó làm nhục thì cả đời này sẽ phải nhận nó là chủ, đến chết mới được giải thoát.
Điều đó cũng có nghĩa là cho dù tôi có giết hết những tiên tử ở đây hay không, thì bọn họ cũng sẽ không còn ý thức rõ ràng và độc lập nữa, bởi vì thần thức của họ đã bị Chúc Long chi phối từ lâu rồi.
Chân thân của Phúc Thọ Chân Nhân đang chiến đấu ác liệt với Tạ Lưu Vân, nên chỉ đành để lộ con át chủ bài của mình, phân pháp thân ra để giết tôi nhằm cứu Toàn Cơ thượng sư và những người đang bị nhốt trong phạm vi kiếm khí của tôi.
Lúc này tôi chỉ có 2 lựa chọn, một là liều mạng giết hết đệ tử Bồng Lai, sau đó bị Chúc Long giết; hai là ngưng tụ toàn bộ sức mạnh của Thất sát kiếm để xuất chiêu, liều mạng đến cùng với Chúc Long.
Nhưng cho dù tôi có thể đỡ được một chiêu của Chúc Long, thì đợi đến lúc vùng kiếm khí biến mất, tôi chắc chắn sẽ bị bọn người Toàn Cơ đuổi giết.
Bỏ đi, nếu tôi đã nợ Mộ Dung một món nợ nhân quả, thì tôi sẽ lấy mạng này ra để trả cho cô ấy.
Không như Tạ Lưu Vân chết là hết, chẳng nợ ai cái gì.
Sau khi giết hết bọn người Toàn Cơ, Tạ Lưu Vân chắc chắn sẽ nể tình Cung chủ Dao Trì mà cứu lấy Mộ Dung Nguyên Duệ.
Sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, tôi dứt khoát rút kiếm ra, ngưng tụ toàn bộ Thất sát pháp, giáng một kiếm vào bọn người Toàn Cơ.