Vừa tung kiếm ra, Toàn Cơ thượng sư liền thét lên một tiếng, những người bị vây khốn trong vùng kiếm khí của tôi cũng đều hét lên thất thanh.
Bọn họ cũng đã nhận thấy quyết tâm của tôi và cũng thấy kiếm này của tôi tung ra vô cùng dứt khoát.
"Tạ Lan, ngươi điên rồi à" Toàn Cơ thượng sư gào lên.
"Ha ha, không phải ngươi luôn mong ta chết đi sao? Đáng tiếc, cho dù ta có chết ngươi cũng không thể nhìn thấy rồi".
Kiếm khí xuyên qua cơ thể, nội ứng ngoại hợp với kiếm khí trong huyền quan của bọn họ.
Kiếm này lấy Toàn Cơ thượng sư làm trọng tâm, vì vậy huyền quan của bà ta vỡ tan đầu tiên.
Ngay sau đó, huyền quan của Diệu Âm, Ngọc Tiêu cũng lần lượt vỡ tan.
Nguyên thần hoảng hốt lo sợ muốn thoát khỏi huyền quan của bọn họ, nhưng trong phạm vi bao phủ của kiếm khí, nguyên thần trơ trọi nào dễ dàng trốn đi, liền trực tiếp tan biến.
Ngoại trừ ba người này, tất cả những đệ tử Bồng Lai đủ sức để chiến đấu với tôi trên quảng trường cung Như Ý đều đã ngã rạp xuống hết rồi.
Từ khi bắt đầu cuộc chiến, đã có khoảng hơn 600 đệ tử của Bồng Lai Tiên Đảo chết dưới kiếm của tôi.
Đây là cuộc chiến khiến tôi thỏa mãn nhất trong đời , và nó cũng làm lộ rõ bản chất của sát kiếm.
Cái gọi là dĩ sát chỉ sát tức là dùng việc giết người để ngăn chặn việc giết chóc chính là như vậy, nếu bạo lực không vì để giết chóc thì nó sẽ trở nên vô nghĩa.
Ma Đạo Tổ Sư dạy mọi người Lục Đạo không chỉ là dựa vào tấm lòng từ bi, mà còn nhờ Vô Danh Kiếm của ông ấy nữa.
Sự thành công của một vị tướng là nhờ sự hy sinh của hàng ngàn binh sĩ, sự thành lập của Ma Đạo Tổ đình - Cung điện Vô Danh vốn là do Phá Quân và Ma Đạo Tổ Sư liên thủ, cùng tiêu diệt người của 2 đạo nhân tiên để tạo ra giang sơn này.
Nếu không phải nhờ công lực từ ba lá bùa thần, chỉ dựa vào mỗi mình tôi thì chắc chắn không thể đạt được kết quả như vậy.
Nhưng tiếc rằng chiến tích dù vẻ vang đến mấy, thì bây giờ tôi cũng là kẻ sắp chết rồi.
Chúc Long liên tục gầm lên mấy tiếng, nó há miệng phun ra một làn hơi cực lạnh về phía tôi, Chúc Long thở ra hơi khí lạnh như mùa đông, hơi thở lạnh giá còn chưa kịp thấm vào cơ thể, huyết mạch toàn thân tôi đã đông cứng lại, thậm chí đến thần thức cũng bị tê liệt.
Nhưng mà như vậy cũng hay, đỡ cho tôi trước lúc chết còn phải nhìn lại nửa đời trước của mình, không cần nghĩ đến việc khi Thùy Họa biết tin tôi chết sẽ đau lòng ra sao.
Đáng tiếc vẫn chưa thể hoàn thành những việc đã hứa với cô ấy, cô ấy có kí ức của Phá Quân, không muốn lại phải nghe thấy tin tử trận của Ma Đạo Tổ Sư nữa, hôm ấy cô từng nói với tôi rằng, nếu kiếp này chúng tôi có chết, cô ấy muốn được chết trước mặt tôi.
Thần thức tê liệt, nước mắt chưa kịp tràn khỏi hốc mắt đã hóa thành băng.
Thế giới trước mắt tôi như dừng lại ngay giây phút này, chỉ có thể thấy nó hít một hơi thật sâu rồi nhắm về phía tôi, tôi còn nhìn thấy một dòng Li Hỏa trong cổ họng nó đang chuẩn bị phun ra.
Lúc này là lúc sức mạnh của Quý Thủy mạnh nhất, năng lượng của ngọn lửa này là do Phúc Thọ Chân Nhân dùng thuật lấy âm bổ dương để ngưng tụ chân hỏa của mình, uy lực của nó còn ghê gớm hơn cả thở ra băng.
Nếu rơi vào người tôi, thì cho dù đã hóa thánh cũng sẽ lập tức biến thành tro bụi.
Nhưng vào lúc dòng Li Hỏa chuẩn bị phun ra, đột nhiên có một thanh đoản kiếm trắng như ngọc từ xa bay tới.
Đây chính là thanh kiếm cái Tam Ngũ Trảm Tà mà Tạ Lưu Vân từng nhắc tới, kiếm này nhanh như chớp, Li Hỏa còn chưa kịp phun ra, nó đã đâm vào hàm trên của Chúc Long và đâm xuyên qua cả hàm dưới, cứ như vậy miệng của Chúc Long đã bị nó khóa lại.
Chỉ nghe thấy một tiếng gào thảm thiết, bản thân Chúc Long đang bị sức mạnh của Li Hỏa phản lại, cơ thể khổng lồ của nó không ngừng giãy giụa.
Chúc Long tuy chỉ là pháp thân, không phải Chúc Long thật sự trong truyền thuyết, nhưng nó cũng dài đến mấy chục thước, chiều ngang tầm năm, sáu thước, đuôi của nó quét qua một cái, toàn bộ hoa cỏ, đình viện, phòng ốc ở đây đều đổ sụp xuống.
Chết nhưng không ngã, tuy Chúc Long bị Li Hỏa của chính mình phản lại, thần thức đã hỗn loạn nhưng sẽ không chết nhanh như vậy.
Bay thẳng lên trời rồi lại đâm sầm xuống đất, Chúc Long điên cuồng phá hủy tất cả mọi thứ mà nó chạm phải.
Những đệ tử cấp thấp của Bồng Lai đứng trước cổng cung Như Ý lại lần nữa hoảng sợ trốn vào trong cung, chỉ để lại một mình Mộ Dung Nguyên Duệ thẫn thờ đứng đó, đến lúc này đã không một ai để ý đến cô nữa.
Đột nhiên đuôi rồng chuyển hướng quét thẳng về phía tôi.
Tuy rằng muốn tránh đi nhưng băng trên người còn chưa tan, tôi căn bản không thể động đậy được.
Lúc này, Mộ Dung Nguyên Duệ kéo theo xích sắt chạy về phía tôi.
Chân khí kinh mạch của cô ấy đã bị người của Bồng Lai Tiên Đảo phong ấn từ lâu, không thể thi triển bất kỳ thân pháp nào, chỉ có thể dùng sức lực của người bình thường gắng sức chạy về phía tôi.
Đuôi rồng lại quét thêm một cái, uy lực vô cùng to lớn, bất kể là cô ấy hay tôi, chỉ cần bị đuôi rồng quét trúng, thể phách dù có mạnh đến mức nào cũng sẽ bị nó nghiền thành bột.
Vào lúc tôi sắp bị đuôi của Chúc Long quét trúng, Mộ Dung Nguyên Duệ đã dùng toàn lực đẩy tôi ra xa, còn cô ấy lại bị đuôi rồng sượt qua, phút chốc đạo bào liền nhuốm đầy máu.
Nếu cô ấy chậm một chút nữa thôi, nhất định sẽ bị đuôi rồng quét trúng… hậu quả không thể tưởng tượng được.
Bây giờ cô ấy đã ngất đi vì đau đớn mà không thể nói một lời nào, cơ thể yếu ớt của cô ấy đang áp vào trước ngực tôi.
Tôi nhẹ nhàng điều chỉnh hơi thở, luồng gió phục hồi trong huyền quan từ từ đả thông huyết mạch bị đông cứng của tôi, chân khí cũng bắt đầu lưu thông trở lại.
Sau một lúc, cuối cùng tôi cũng lấy lại được khả năng hành động.
Đau khổ không hề vô ích, sau khi kinh qua thống khổ tiên thiên Li Hỏa của Hồ Tam thái gia, cơ thể của tôi hiện giờ đã có thể tự động hóa giải một phần của tiên thiên Li Hỏa, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày liền có thể tự hồi phục.
Tôi lấy kiếm chém đứt dây trói và dây xích trên chân của Mộ Dung Nguyên Duệ, sau đó ôm lấy cô ấy đi vào cung Như Ý.
Chúc Long còn chưa chết, bên ngoài cực kì nguy hiểm.
Hiện giờ bên trong cung Như Ý còn có cả trăm đệ tử cấp thấp của Bồng Lai Tiên Đảo, ánh mắt bọn họ nhìn tôi tràn ngập sự sợ hãi.
Sát kiếm của tôi đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng họ, một kiếm đã giết chết ba vị nửa bước thiên tôn, sát khí ngút trời.
Cũng may dựa vào tu vi của bọn họ căn bản không thể nhìn ra hiện giờ tôi không giải phóng được kiếm khí, kiếm ý của huyền quan không còn, sức mạnh của Thất sát kiếm cũng đã cạn kiệt.