Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 262 - Chương 262: Thân Thế Của Mộ Dung (2).

Chương 262: Thân Thế Của Mộ Dung (2).

Nếu còn đánh tiếp với bọn họ, e rằng thân thể tôi sẽ lại giống với trước lúc thánh hóa, phải đặt cược sinh mạng mình vào đây.

Cái mạng tôi sớm đã bị Chúc Long thổi đi mất phân nửa, nếu thật sự phải đánh nhau, e rằng tôi hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ.

"Nếu không muốn chết thì nhanh chóng đem toàn bộ tiên đan linh dược trong cung Như Ý ra hết đây".

Tôi lạnh lùng nói.

Đệ tử của Bồng Lai Tiên Đảo ngây người nhìn tôi, nhưng không có người nào nhúc nhích.

Thấy vậy tôi liền giơ Vấn Thiên kiếm trong tay lên.

"Đạo tổ, không phải chúng tôi không muốn giúp người, mà do thân phận chúng tôi thấp kém, không biết linh dược của Tiên đảo được giấu ở đâu.

" Một nữ đệ tử dũng cảm đứng dậy nói.

"Đưa ta đi gặp Phù Tô".

Phù Tô ở tại một căn mật thất trong cung Như Ý, lúc này hắn ta đang ân ái cùng với hai nữ đệ tử.

Không phải do Phù Tô đã khôi phục bản tính, mà do Phúc Thọ chân nhân cho rằng cách này sẽ giúp khơi gợi lại kí ức của Phù Tô.

Lúc tôi ôm Mộ Dung Nguyên Duệ xông vào phòng, hai nữ tử kia chắc cũng là phong lưu quen thói, không hề che chắn gì, chỉ là là bị sát khí của tôi dọa sợ.

"Cút" Hai nữ tử kia liền chạy thẳng ra ngoài, trên người còn không có mảnh vải che thân.

Tôi thở dài trong lòng, khó trách Mộ Dung Nguyên Duệ không muốn gả cho Phù Tô, Bồng Lai Tiên đảo chỗ nào cũng bẩn thỉu, đừng nói đến tiên tử băng thanh ngọc khiết như nàng, đến nữ tử bình thường cũng không có mấy người muốn đến nơi này.

Từ sau khi Phúc Thọ Chân Nhân lên làm đạo trưởng của Bồng Lai Tiên Đảo thì ở đây chỉ nghe theo lệnh chứ không hề được triệu kiến.

Mà Phúc Thọ Chân Nhân chỉ là một danh xưng trong tiên đạo, thân phận thực sự của ông ta vẫn là dị long.

Không phải do tiên đạo dung túng hắn, mà bởi vì hắn là một trong mười cao thủ của tiên đạo, vào thời đại Mạt pháp, hắn được xem như cao thủ hàng đầu.

Người này lấy hiệu là Phúc Thọ Chân Nhân, đã sống gần ba ngàn năm, lúc đầu hắn dùng hình dạng Chúc Long để đấu tranh cho tiên đạo, lập nên chiến tích hiển hách.

Sau khi hóa thành hình người mới bắt đầu tu hành đạo pháp, sau khi đạt được nửa bước thiên tôn thì tiên đạo mới cho hắn đến Bồng Lai làm đạo trưởng.

Bồng Lai Tiên Đảo mặc dù có nhiều nữ đệ tử, nhưng không phải tất cả đều do hắn bắt từ nhân gian về, trong số đó có một vài người đã hơn 500 tuổi, không biết những người này đã luân hồi bao nhiêu kiếp ở nhân gian rồi.

Những nữ đệ tử này sở dĩ tôn hắn làm chủ, một là do bị hắn kiểm soát tâm trí, hai là do ham muốn có được pháp thuật trường sinh do hắn ban cho và cơ duyên để tu đạo.

Huống hồ Bồng Lai tiên đảo mát mẻ quanh năm, xung quanh được bao phủ bởi tiên khí, tránh xa mọi phiền muộn đau khổ của nhân gian.

Phúc Thọ Chân Nhân chỉ thu nhận nam đệ tử, ngoại trừ để cho đủ số lượng tiên đồng ra, còn lại là để làm tay hầu cho ba vị phu nhân của hắn.

Trừ khi nam đệ tử đó là người có thiên phú cực cao thì mới có thể được hắn truyền thụ thuật pháp thần thông, được thưởng thức linh dược trên đảo, thậm chí là được sở hữu cả nữ đệ tử ở Bồng Lai.

Danh tiếng của Bồng Lai Tiên Đảo coi như đều bị Phúc Thọ Chân Nhân hủy hoại hoàn toàn.

Lúc này Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn còn hôn mê, trên mặt không còn đeo mặt nạ, tên Phù Tô công tử kia tuy chỉ còn lại một tia thần thức nhưng vẫn biết phân biệt xấu đẹp, liền chỉ vào Mộ Dung Nguyên Duệ hét lớn: "Đồ xấu xí, tôi không cần đồ xấu xí!" Tôi thầm nghĩ, nếu không phải do ngươi thì Mộ Dung Nguyên Duệ đâu biến thành bộ dạng hôm nay.

Lần trước tôi đã định giết hắn rồi, lần này nhất định không thể tha cho hắn nữa.

Một kiếm xuyên tim, Phù Tô lập tức ngã xuống đất.

Tia thần thức còn sót lại kia vốn không nên ở lại nhân gian, sau khi rời khỏi cơ thể liền lập tức tan biến.

Mọi việc đều giống như tôi dự đoán, căn mật thất mà Phù Tô ở chứa đầy linh dược, tôi tìm được mấy viên thiên linh chí bảo để củng cố tinh khí, bồi bổ khí huyết, sau đó liền một hơi uống hết.

Nguyên khí trong cơ thể không còn bao nhiêu, đành phải dùng cách này để nhanh chóng hồi phục nguyên khí.

Khắp người Mộ Dung Nguyên Duệ đều là vết thương, quần áo bên trong loang lổ vết máu, không biết cô đã phải chịu bao nhiêu cực hình đau đớn.

Vết thương nghiêm trọng nhất ở vai vẫn còn đang chảy máu, tôi cố ý lau bằng linh dược, nhưng chưa kịp cởi đồ của cô ấy ra thì cô ấy đã tỉnh dậy.

Cô ấy hét lớn: "Nếu ngươi chạm vào ta thì ta sẽ tự sát.

Ngươi đã đồng ý với ta, ta cũng đã hủy dung để giữ gìn sự trong trắng".

Tôi nghe cô ấy nói mà xót xa trong lòng, nhẹ giọng gọi tên cô ấy, thấy cô ấy không hề có phản ứng gì mới biết cô ấy chưa thực sự tỉnh lại.

Khi tôi vẫn đang thương cảm cho cô ấy thì Tạ Lưu Vân đột nhiên bước vào.

Mặc dù nhìn có vẻ rất thảm hại nhưng tinh thần lại vô cùng sảng khoái.

"Phúc Thọ Chân Nhân đâu rồi?" Tôi hỏi hắn.

"Ta đã giết cả người và rồng rồi.

Cô ấy có phải là Mộ Dung Nguyên Duệ không?" Tạ Lưu Vân hỏi tôi.

"Ừ.

" "Ngươi định như thế nào?" "Tôi muốn mang cô ấy đi".

Lần này ý tôi đã quyết.

"Tốt lắm, đây chính là ý định ban đầu của ta, dốc sức giúp ngươi giải cứu cô, ta không muốn bi kịch của ta và Dao Trì cung chủ lặp lại với đời của ngươi.

" Tạ Lưu Vân nói.

"Hai người các ngươi khỏi cần giả bộ diễn kịch nữa, đồ đệ của ta chỉ có thể cùng ta trở về Côn Lôn.

" Không ngờ Dao Trì cung chủ cũng tới đây rồi.

Sau khi Dao Trì cung chủ xuất hiện, liền sai người cướp lấy Mộ Dung Nguyên Duệ từ trong lòng tôi.

Sau đó hạ lệnh cho những cao thủ của Côn Lôn tiên đạo bắt đầu một cuộc tàn sát đẫm máu với những đệ tử còn lại của Bồng Lai Tiên Đảo.

Một lúc sau, cả Bồng Lai Tiên Đảo không còn sót lại một bóng đồ đệ của Phúc Thọ Chân Nhân, tất cả bọn họ đều bị giết sạch.

Bên ngoài cung Như Ý là một mớ hỗn độn.

Pháp thân của Chúc Long đã biến mất, còn Phúc Thọ Chân Nhân đến một tia thần thức cũng không còn.

Một trong mười cao thủ thời đại Mạt pháp cũng không đánh lại Tạ Lưu Vân, giống như những vị nửa bước thiên tôn bị một kẻ vừa mới dùng kiếm nhập đạo như tôi tiêu diệt.

Lúc này, Mộ Dung Nguyên Duệ đã tỉnh lại, nàng đeo lại mặt nạ, khiến tôi không còn nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng nữa.

"Tỉnh rồi sao?" Dao Trì cung chủ hỏi.

"Vâng ạ.

" Mộ Dung Nguyên Duệ gật đầu, quay người đi về phía tôi.

"Nếu bây giờ ta xin ngươi một danh phận, ngươi có cho ta không?" "Tôi không thể.

" Tôi đáp.

"Ngươi vì cứu ta mà mạng cũng không màng, vậy mà không thể cho ta một danh phận sao?" "Nếu ta cho ngươi, vậy ngươi có thực sự cần nó không?" Tôi hỏi vặn lại.

"Được lắm, Tạ Lan ngươi hãy nhớ cho kĩ, lúc ta tháo mặt nạ ra, chắc chắn sẽ tự tay tới giết ngươi".

Nói xong, Mộ Dung Nguyên Duệ và Dao Trì cung chủ liền dẫn người rời đi, hướng về phía Tây Côn Lôn bay mất.

Bình Luận (0)
Comment