Trước đây Côn Lôn không đối phó với tôi, là bởi vì lúc đó thân phận của tôi chưa bại lộ, nhưng sau trận chiến Hàn Hoang, thiên hạ đều biết tôi là Ma Đạo Tổ Sư.
Sau khi Tạ Lưu Vân xuất thế, Mộ Dung Nguyên Duệ thức tỉnh túc mệnh, dựa vào thân phận của cô ấy, đáng ra cô ấy phải vui vẻ nhìn tôi bị Chúc Long giết mới phải, tại sao lại muốn cứu tôi nhỉ.
“Ta cũng không biết.
” Tôi cười khổ nói.
“Hoặc là cô ấy thật sự động tình với ngươi rồi.
” Tạ Lưu Vân nói.
“Dù có động tình hay không, giữa ta và cô ấy đã không còn dây dưa tình duyên nữa, nếu có chỉ là kẻ thù về túc mệnh mà thôi.
” Tôi nói.
“Cũng phải, Mộ Dung Nguyên Duệ cũng nói rồi, đợi đến lúc cô ấy tháo mặt nạ xuống chắc chắn sẽ đến giết ngươi, bây giờ phải xem ngươi và cô ấy ai sẽ chứng đắc thiên tôn trước đây.
”Chỉ sau khi Mộ Dung chứng đắc thiên tôn, cô ấy mới hồi phục dung nhan, lộ diện trước mặt mọi người.
Lúc cô ấy tháo bỏ mặt nạ xuống, có nghĩa là cô ấy đã chứng đắc thiên tôn đại đạo, đến lúc đó có thể không kiêng nể gì mà ra tay với tôi rồi.
“Trở thành thiên tôn nào có dễ dàng như vậy, thời đại Mạt Pháp sẽ không kết thúc sớm như vậy chứ?” Tôi hỏi.
“Sẽ nhanh thôi, hôm nay ba lá cờ chiêu hồn đã ứng kiếp nhập thế, điều này biểu thị đại nạn ở thời đại Hỗn Loạn sắp tái xuất ở nhân gian rồi.
”“Nếu như vậy, ta phải nỗ lực gấp bội mới được.
”“Ta phải nhanh chóng trở về tham dự đại hội đạo môn, ngươi có muốn cùng ta đến núi Long Hổ xem không?” Tạ Lưu Vân hỏi tôi.
“Không đi.
” Tôi trực tiếp từ chối.
“Sao thế, sợ ta có âm mưu với ngươi sao?” “Ngươi vô sỉ như vậy, ta tính kế không bằng ngươi.
Nói về chuyện hôm nay, ngươi dám nói ngươi thật sự không biết gì sao?”“Thật sự không biết mà.
”“Đồ lừa đảo!” Tôi không khách khí nói.
Hậu quả lớn nhất sau chuyện ở Bồng Lai là mở đường cho Tiên đạo nhập thế, thức tỉnh cờ chiêu hồn của Mộ Dung Nguyên Duệ.
Sau khi Tiên đạo nhập thế tự nhiên sẽ trở thành kẻ thù của Ma đạo và Nhân đạo, Nhân đạo có hắn ta có thể kháng cự, còn Ma đạo của tôi lấy gì để ứng phó với sự đàn áp của Tiên đạo đây?Trận chiến phong thần, Tiên đạo là bên thắng lớn nhất, bọn họ không chỉ chiếm được thiên đình, mà còn có được sự tận hiến của các thế lực ở nhân gian.
Chẳng hạn như Dã Tiên, tuy trên danh nghĩa Dã Tiên tôn thờ Nữ Oa, nhưng thứ mà bọn chúng truy cầu lại là thiên đình mà Tiên đạo đang nắm giữ, mạnh như Hồ Tam Thái Gia mà sau khi thăng thiên chẳng qua cũng chỉ muốn được xếp vào hàng ngũ tiên của thiên đình mà thôi.
Một khi Tiên đạo tuyên bố nhập thế, tôi tin rằng không bao lâu sau, Liễu Như Thị sẽ lần thứ hai lãnh đạo đại quân tiến đánh Hàn Hoang.
Đến lúc đó bọn chúng sẽ có cao thủ Tiên đạo tương trợ, Ma đạo của tôi sẽ nguy khốn, hoặc căn bản không cần đợi đến khi thời đại Mạt Pháp kết thúc, Ma đạo sẽ biến mất khỏi nhân gian.
Thế nên Tạ Lưu Vân nói không biết gì, hắn cũng nằm trong kế hoạch của cung chủ Dao Đài nên mới đến Bồng Lai, tất nhiên tôi không tin.
“Có thật ngươi sẽ không ra tay với Ma đạo không?” Tôi hỏi Tạ Lưu Vân.
“Tiêu diệt Ma đạo thì Nhân đạo của ta có ích lợi gì?” Tạ Lưu Vân hỏi ngược lại tôi.
“Ngươi trăm phương ngàn kế ép Tiên đạo xuất thế, không phải là muốn mượn tay bọn họ tiêu diệt Ma đạo bọn ta sao?”“Ta thừa nhận là có tâm tư này.
” “Sao phải phiền phức như vậy, ngươi trực tiếp ra tay là được rồi, còn có thể để lại tiếng thơm vạn cổ.
” Tôi nói.
“Ngươi xem thiên tôn của Ma đạo các ngươi là hàng trưng bày à? Ta có thể muốn là người chứng được đại đạo, nhưng không hề muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận nhé.
”Theo lời của Tạ Lưu Vân, thiên tôn của Ma đạo là kẻ điên, hắn muốn hủy diệt tôi ở thời đại Mạt Pháp, thì thiên tôn dù có phải ngã xuống cũng phải giết hắn.
Không những hắn sẽ không ra tay với Ma đạo, sau khi nhập thế Tiên đạo cũng sẽ không ồ ạt xuất binh tiến đánh Ma đạo, nhiều nhất là ở sau lưng Dã Tiên thêm dầu vào lửa thôi.
Nguyên do đều như nhau, Ma đạo vẫn còn hai vị thiên tôn tại thế.
Có thể giết hắn, đương nhiên cũng có thể giết Mộ Dung Nguyên Duệ rồi.
Hắn và Mộ Dung Nguyên Duệ bất luận ai chịu thương tổn, thì bên còn lại đều đắc lợi.
Càng huống chi, với số khí của Ma đọa hiện tại, bọn họ thật sự lo lắng ma đạo sẽ ngóc đầu trở lại trong tương lai.
Ma đạo chỉ còn lại hai vị thiên tôn, không nói Tiên đạo khắp bầu trời thần minh có bao nhiêu thiên tôn, chỉ duy trong Hàm Cốc Quan của Nhân đạo, trải qua ba nghìn năm tu sinh dưỡng tức, thiên tôn đều có hàng chục vị.
Chỉ là do hạn chế ở thời đại Mạt Pháp, bọn họ không thể xuất thế mà thôi.
Tuy nhiên, Ma đạo của tôi thật sự hết hy vọng rồi sao? Mọi sự tại nhân, chỉ cần thời đại Mạt Pháp một ngày chưa kết thúc tôi sẽ không từ bỏ phấn đấu vì đại nghiệp của Ma đạo đâu.
Sau khi Tạ Lưu Vân đi, tôi không vội rời khỏi đó, ở lại Bồng Lai Tiên đảo thêm vài ngày, đợi đến khi kiếm ý trong huyền quan tràn đầy trở lại, sau khi sức mạnh pháp quy Thất Sát toàn bộ phục hồi, mới ngự kiếm rời đi.
Trận chiến ở Bồng Lai, khiến tôi có thể ngộ thêm vài phần đối với sát kiếm, cũng đã có thể kiểm soát nhiều hơn pháp quy của Thất Sát.
Chỉ là nếu muốn kiểm soát toàn bộ, không biết phải qua bao nhiêu trận chiến sinh tử nữa mới có thể làm được.
Đợi đến lúc tôi nắm rõ một nửa Thất Sát pháp quy, mới có thể tính là nửa bước thiên tôn, đến lúc đó nếu muốn hiểu rõ pháp quy hơn nữa, chỉ cần dựa vào sự tích tụ công đức pháp truyền lục đạo mà thôi.
Còn đối với việc tạo ra tượng thần để hấp thụ sức mạnh hương khói, Ma Đạo Tổ Sư trước nay không thèm làm.
Trước khi đi đến Hàn Hoang, tôi đã quay về ngôi nhà cũ của mình.
Ba năm không gặp, cha và mẹ chắc hẳn nhớ tôi rất nhiều, còn có đứa cháu trai của tôi, gặp lại không biết có gọi tôi một tiếng chú không.
Trước đây tôi không đến gặp bọn họ, là vì sợ gây rắc rối cho họ, hôm nay đạo môn đã không còn có thể chĩa mũi nhọn vào tôi nữa, Âm Ti cũng có điều cố kỵ, cũng đến lúc trở về nhà thăm bọn họ rồi.
Lúc rời nhà tôi vẫn chỉ là phàm phu tục tử, khi trở về tôi đã là Ma Đạo Tổ Sư…Bây giờ cha mẹ, anh trai và chị dâu đều sống ở thị trấn, ở cùng một tầng.
Trước khi gặp họ, tôi đã thay trang phục tục thế, kiếm Vấn Thiên cũng được bao bọc lại và mang trên lưng.
Mở cửa cho tôi là mẹ, ba năm không gặp, một tiếng mẹ thốt ra, mẫu tử hai người đồng thời rơi lệ.
“Bà nội, sao bà lại khóc?” Đứa cháu nhỏ chỉ quan tâm bà nội của nó.
“Bà nội là vui quá đó.
” Mẹ tôi lau lau nước mắt nói.
“Không phải vui thì nên cười sao ạ?”“Đừng hỏi nữa, nhanh đi đánh thức ông nội của con đi nào, nói là chú của con về rồi.
”Đứa cháu nhỏ quay người chạy vào phòng ngủ, có thể là do chạy có chút vội, không chú ý đến chiếc xe đồ chơi trên mặt đất, mắt thấy sắp ngã đến nơi.
Lúc tôi chuẩn bị ra tay, tôi nhìn thấy có một cô gái nhỏ trong suốt đột nhiên từ bên cạnh lao đến, dùng thân thể của cô bé đón lấy cháu trai.
Cháu trai nhỏ không để ý gì, loạng choạng vài bước, rồi tiếp tục chạy đi gọi cha tôi.
Cô bé trong suốt, chính là tiểu anh linh mà trước đây anh trai tôi và chị dâu nuôi dưỡng, không ngờ cô bé cũng đã lớn như vậy rồi.
Dáng vẻ cô bé nhìn tôi đầy sợ hãi, ngơ ngác một chút liền quỳ xuống trước mặt tôi.
Trong miệng niệm ra quỷ ngữ: “Bái kiến Ma Đạo Tổ Sư.
"