Tôi mỉm cười nhìn vong nhi đó, ra hiệu cho cô bé đứng lên.
Lúc này cháu trai vịn vào cha tôi đi từ phòng ngủ ra, dáng vẻ của cha mẹ so với ba năm trước đã già đi rất nhiều, mà tôi ngược lại trông ngày càng trẻ trung hơn.
Thấy hai người họ sửng sốt, tôi liền giải thích đây là vì duyên cớ tu đạo.
Tôi đã lục soát một vòng trên Tiên đảo Bồng Lai lấy được khá nhiều linh đan diệu dược, tuy rằng không thể kéo dài tuổi thọ, nhưng lại có hiệu quả vững căn bổ nguyên cực kỳ tốt với người thường, tôi bèn đem đến tặng cho cha mẹ.
“Đây là tiên đan sao?” Cha tôi kinh hỷ hỏi.
“Có thể xem là vậy.
”“Ăn nó rồi liền có thể trường sinh bất lão hả?” Cha tôi lại hỏi.
“Trên thế gian làm gì có thuốc trường sinh bất lão, đây chẳng qua chỉ là tinh chất từ thảo mộc, nhưng mà tác dụng chữa bệnh dưỡng thần thì lại là thật.
” Tôi cười cười nói.
Cha mẹ vô cùng mừng rỡ, hỏi tới chuyện tu đạo của tôi.
Cảnh giới tu hành, những gì về lấy kiếm nhập đạo tôi không hề kể nhiều với họ, chỉ nói với họ tôi hiện giờ đã gia nhập đạo môn, từ này về sau cũng có thể được xem là đạo sĩ chân chính rồi.
Đến buổi tối, anh trai và chị dâu tan làm về nhà, một nhà đoàn viên quây quần bên nhau.
Tôi đem linh dược đều lấy ra hết, nhặt lấy vài loại thích hợp họ phục dùng tặng cho họ, trong đó còn có một lọ Dung Chỉ Đan, đợi tôi giải thích hiệu quả của mấy viên linh đan qua một lượt xong xuôi, chị dâu cao hứng mừng quýnh cả lên.
Tiếp đó tôi nhắc đến chuyện của vong nhi, anh tôi nói: “Không cảm thấy có gì biến hóa cả, chỉ là khi không có ai, Ngọc nhi thích ngồi một mình tự nói tự cười, có lẽ thằng bé cảm giác được sự tồn tại của cô bé đó.
”Ngọc nhi chính là tên của cháu trai tôi, Tạ Ngọc.
Vong nhi là âm hồn, mọi người đều không thể trông thấy, trẻ con bởi vì dương khí chưa ổn định, nên có năng lực nhìn thấy âm hồn.
Tôi hỏi anh trai có đặt tên cho vong nhi không, anh tôi nói không có, vốn dĩ muốn đặt một cái tên nhưng lại sợ phạm phải dương kỵ.
Lúc người nhà tôi ngồi quay quần bên nhau dùng cơm, vong nhi đang núp đằng sau so pha thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm tôi.
Mẹ tôi nấu một bàn thức ăn ngon, thấy rõ cô bé cũng muốn ăn.
“Cha, mẹ, anh trai chị dâu, con có thể nhìn thấy cô bé, nếu như mọi người không sợ, con muốn để cô bé cùng ngồi đây dùng bữa với chúng ta.
” Tôi nói.
“Sợ gì chứ, đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, huống hồ cô bé ấy cũng đâu có hại chúng ta.
” Mẹ tôi nói.
Thấy người nhà đều không phản đối, tôi kéo một cái ghế tựa ra, gọi vong nhi bước qua, cô bé rất sợ tôi, không dám phản kháng mệnh lệnh của tôi, thành thật ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không dám động đậy.
Tôi lấy dĩa gắp thức ăn cho cô bé, rồi đặt trước mặt cô.
Cô bé lập tức lộ vẻ thích thú, hỏi tôi: “Con có thể ăn sao?”“Ừ, sao vậy, lẽ nào trước đây con chưa từng ăn hả?”“Có ăn vụng….
một chút, chỉ chút xíu thôi à.
Bình thường con không dám ra ngoài, sợ bị quân quỷ sai bắt đi.
”Vong linh nói đúng, dương gian là thế giới của người sống, cô bé không dám tồn tại trên đời.
Nếu như Âm sai phát hiện ra, nhất định sẽ bị bắt đem đi.
“Chị dâu, đến giờ chị vẫn dùng máu tươi nuôi cô bé sao?” Tôi hỏi chị dâu.
“Vâng, mỗi ngày một giọt, nhỏ trên bức tượng của cô bé.
” Chị dâu nói.
“Từ nay về sau không cần làm vậy nữa, chỉ cần lúc ăn cơm chuẩn bị cho cô bé chút đồ ăn là được, người ăn cơm quỷ hít nhang, những đồ cô bé ăn qua phải lập tức đổ đi.
”“Còn có điều cấm kỵ gì khác không?” Chị dâu hỏi.
"Âm hồn không nên sống trên đời này, cấm kỵ rất nhiều, chẳng qua đợi em làm pháp sự cho cô bé, thì sẽ ổn thôi.
"Dùng cơm xong, tôi dẫn vong nhi đến gác phụng dưỡng của cô bé.
Gác phụng dưỡng của cô bé do cha tôi dùng cầu thang cải tạo thành, khá sơ sài, bên trong vừa đủ dựng được một điện thờ cao hai trượng.
Bức tượng bằng gỗ liễu màu sắc trầm đậm, có lẽ do hấp thụ quá nhiều huyết khí.
Vong nhi bước vào, nằm rạp quỳ xuống đất, cung kính không dám ngẩng đầu lên.
“Con không cần sợ ta, bây giờ ta sẽ giúp con đặt một cái tên, từ nay con chính là đệ tử của ta rồi, có thể đi lại tự do trong nhân gian, quỷ sai bình thường sẽ không đến bắt con nữa đâu.
”“Vâng ạ.
” Vong linh ngoan ngoãn đáp lời.
Đặt tên là một ngành học vấn, tôi thấy dung mạo cô bé đáng yêu, rất có linh tính, liền quyết định đặt tên cho cô bé là Tạ Uẩn.
“Cám ơn sư phụ.
” Tạ Uẩn khấu đầu lạy tạ tôi lần nữa.
“Đứng dậy đi.
Sao con lại biết ta là Ma Đạo Tổ Sư?” Tôi hỏi.
“Sau khi phát sinh sự việc ở chợ Quỷ Kim Lăng, âm hồn trong thiên hạ đều truyền tai nhau tên húy của sư phụ, con cũng tình cờ nghe một con quỷ đi ngang nói qua mới biết được ạ.
”Quỷ Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng.
Tôi cũng ngờ mình chỉ ra mặt giúp hai âm hồn ở chợ Quỷ Kim Lăng, đã khiến chúng ghi nhớ tên tôi đến tận bây giờ.
Nhớ tới chợ Quỷ ngày nay vẫn còn nguyên vẹn, trong lòng tôi bất giác trùng xuống.
Đối với tôi mà nói, quỷ và người vốn không hề khác biệt.
Nhưng mà dương gian cuối cùng vẫn là thế giới của người sống, bọn họ quả thực không nên ở tại chỗ này quá lâu, lưu lại nhân gian cũng không có ích lợi gì cho người phàm.
Muốn trách chỉ trách Âm ti có quá nhiều luật lệ không thấu tình đạt lý, nhất quyết không chịu thu họ vào địa phủ luân hồi, Tam giới không cho quỷ chết oan một chốn an ổn để dung thân.