Việc này có liên quan đến Phật Gia, sau khi cô ấy thức tỉnh túc mệnh, lập tức biết được Phá Quân luôn ở Âm Ti sẽ đánh chủ ý lên thành Chết Oan.
Đến lúc đó có cô ấy thống binh, trong tình huống Mạnh Bà không xuất hiện, Âm sai quỷ tướng của Âm Ti sẽ không thể ngăn cản đệ tử niết bàn của Ma đạo xuất thành.
Cho nên cô ấy mới vội vàng cùng tôi cáo biệt, quay trở về Âm Ti.
Sau khi cô ấy trở về Âm Ti, tuy thực lực không thể khôi phục trong một thời gian ngắn, nhưng nếu Thùy Họa muốn mang binh ra khỏi thành thì vạn phần khó khăn.
Chỉ cần một sắc lệnh, Âm Ti không biết sẽ có bao nhiêu kẻ quyền thế nguyện ý xuất chiến vì cô ấy đâu.
Trên thực tế, nếu cô ấy không nhập thế luân hồi, dựa vào nguồn dự trữ quân lực khổng lồ của Âm Ti, cũng sẽ không bị Nhân đạo ở nhân gian chèn ép nhiều như vậy.
Trong trận chiến phong thần, Tiên đạo chiếm cứ thiên đình đạt được lợi ích lớn nhất, tiếp đó là Âm Ti, không biết đã có bao nhiêu vong hồn nhập vào lục đạo luân hồi, khí số của Âm Ti đã tăng vọt đến mức có thể tranh phong với thiên đình.
Cũng may, lần hạo kiếp này là tam giới liên đới, trước khi hoàn thành Huyết Hải Phù Đồ, Âm Ti vẫn sẽ không can thiệp vào nhân quả của nhân gian.
Hơn nữa Ma đạo Hộ Pháp thiên tôn Phá Quân đã diệt, Ma Đạo Tổ Sư đã chết tại vực trả hồn, ngược lại là Âm Ti nợ Ma đạo tôi nhiều hơn.
Tuy Âm Ti không muốn tà ma căm ghét tất cả sinh linh, nhưng lại là kẻ thù lớn của tất cả người tu hành, cũng là bàn tay ở phía sau dấy lên trận chiến phong thần.
Đợi đến lúc thời đại Mạt Pháp kết thúc, bọn họ nhất định vẫn sẽ nhập thế làm kẻ thù của đạo môn.
Tu đạo không nhập luân hồi, chỉ điểm này thôi đã định sẵn Âm Ti và đạo môn không đội trời chung rồi.
“Đạo tổ hứa hẹn xuất ba nghìn binh, không biết các vị ai nguyện ý tham chiến đây?” Khương Tuyết Dương hỏi.
Lời này vừa dứt, các vị chiến tướng Ma đạo lập tức đứng dậy yêu cầu được tham chiến.
Lưu Phong Vũ đảm nhiệm thủ lĩnh mới của Hồ Tộc Thanh Khâu, ngay lập tức biểu thị Hồ Tộc Thanh Khâu nguyện ý xuất ra ba nghìn binh tinh nhuệ.
Bạch Hà Sầu cũng không hề chểnh mảng mà lo việc nghĩa, nói rằng nguyện ý mang theo ba nghìn âm nhân tiến giết núi Không Minh.
Ngoại trừ bọn họ, còn có thủ lĩnh tạm thời của thống soái âm hồn, sư mẫu Phụng Lăng Nguyệt của tôi cũng yêu cầu được tham chiến, bà nói rằng âm hồn không sợ lưu độc của cổ trùng, nhất định sẽ lập kỳ công.
Lưu độc của cổ trùng ở núi Không Minh thật sự rất nan giải, tu hành không đủ thâm sâu mà đi vào núi Không Minh sẽ vạn phần hung hiểm.
“Phụng Lăng Nguyệt nói không sai, thể trạng của âm linh tuyệt đối có thể bỏ qua lưu độc cổ trùng, nhưng chiến lực của âm hồn có hạn.
Núi Không Minh là trận chiến đầu tiên của Ma đạo, lần này chúng ta cần đánh ra khí thế của Ma đạo.
Ta và các ngươi ai ai cũng đều dũng cảm không sợ chết, nhưng trận chiến này ta không chỉ muốn giành chiến thắng, mà còn phải chấn động thiên hạ.
” Khương Tuyết Dương nói.
Ma đạo yếu thế, thiên hạ âm nhân tuy nhiều, nhưng trước đây khi chưa nhìn thấy tiềm năng có thể tái xuất của Ma đạo, Ma đạo luôn nằm trong trạng thái phiêu diêu.
Không giống như ở thời đại Hỗn Loạn, ở thời đại Hỗn Loạn đạo pháp chưa hưng thịnh, đạo tổ có thể mượn danh nghĩa truyền đạo để tập hợp lòng dân, còn hiện tại đạo pháp vạn vật xuất hiện dư thừa bước vào thời đại Mạt Pháp.
Khó mà mượn danh nghĩa truyền đạo để thu phục lòng dân, phải hứa hẹn cho họ những lợi ích thiết thực mới được.
Ma đạo hiện tại vừa nghèo vừa yếu, thứ có thể đem ra chỉ có tiềm năng mà thôi.
Phải làm cho họ biết được, tương lai Ma đạo hy vọng có địa vị ngang hàng với Nhân Tiên hai đạo, thì họ mới phục tùng Ma đạo.
Không phải là muốn hoàn toàn chinh phục bọn họ, mà là nếu không như vậy, Ma đạo sẽ không có chỗ đứng, vậy thì cái gọi là chúng sinh bình đẳng, hữu giáo vô loài trong giáp lý tương lai cũng không cách nào thi triển được.
Tỉ như mánh khóe của chợ quỷ, nếu như Ma đạo kiểm soát thiên hạ, thì nó ắt sẽ bị xóa bỏ triệt để.
Nhưng nếu như Ma đạo không thể khởi dậy, thì Ma đạo làm gì có tiếng nói trong loại chuyện này.
Ma đạo không có lòng tranh bá, nhưng nhất định sẽ không từ bỏ giáo lý của mình.
Xét cho cùng, ba đạo phong tranh vẫn là vì giáo lý của riêng mình, đạo bất đồng bất tương vi mưu, còn giáo lý vốn là nền tảng của thiên hạ.
Kết quả cuối cùng của cuộc thảo luận là, Hồ Tộc Thanh Khâu cử hai vạn quân tinh nhuệ, do Lưu Phong Vũ lãnh đạo, đệ tử âm nhân Ma đạo và âm hồn cử năm trăm người, âm nhân do Bạch tham quân thống lĩnh, âm hồn do Thùy Họa kiểm soát.
“Còn ta thì sao?” Sư mẫu của tôi không cam tâm hỏi.
Kỳ thực ai cũng có thể nhìn ra được, bà ấy muốn cùng Bạch Hà Sầu xuất chinh.
Từ sau khi đến thành Thanh Khâu, tình cảm giữa sư mẫu của tôi và Bạch Hà Sầu đã khôi phục viên mãn.
Thực ra trước đó họ vẫn chưa cắt đứt hoàn toàn, chỉ là do Bạch Hà Sầu không muốn bà ấy biết quá nhiều việc liên quan đến tôi, cũng không muốn bà ấy bị liên lụy vào mà thôi.
“Người sẽ ở lại thành Thanh Khâu tiếp tục công việc sản xuất giấy của mình, nhân gian đang gặp phải tai họa loạn thế, mỗi ngày không biết có thêm bao nhiêu âm hồn, những âm hồn này đều đang tìm đến cổ địa Hàn Hoang.
Thuật làm giấy ngự quỷ của người là chỗ dựa của Ma đạo, nhân tộc đã bị Nhân đạo chiến cứ quá lâu rồi, chiến lực lớn nhất của chúng ta trong tương lai chính là đến từ âm linh quỷ mị đấy.
”“Được.
” Sư mẫu nhận lời.
Sau khi sư mẫu đến Hàn Hoang, đã bắt đầu dạy những nữ tử chân yếu tay mềm của Hồ Tộc Thanh Khâu thuật làm giấy để ngự quỷ, tạo cho những âm hồn đến Hàn Hoang một chốn dung thân.
Âm hồn không quản đường xa đi từ trung nguyên phúc địa đến Hàn Hoang, bản thân vốn có tâm trí vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi có người giấy làm âm thân, chiến lực thậm chí còn mạnh hơn cả bạch quỷ nguyên thân.
Quỷ binh của Ma đạo tôi hiện tại, không hề thua kém âm binh mượn đường mà tôi gặp lúc trước.
Đêm đến, tôi cùng Thùy Họa về phòng nghỉ ngơi.
Nến đỏ lập lòe, làm tăng thêm vài phần bầu không khí khuê phòng.
Từ lúc thành hôn, chúng tôi gặp nhau thì ít, chia xa thì nhiều, số lần chung giường đếm trên đầu ngón tay.
Đừng nói đến chuyện mây mưa, ngay cả thân thể thiếu nữ mềm mại dưới lớp áo giáp nặng nề của cô ấy tôi cũng chưa từng chạm vào.
Thùy Họa cũng nhận thấy tâm ý của tôi, áo giáo nặng nề vẫn chưa được mở, mặt cô ấy liền đã đỏ ửng.
Đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ là ôm nhau ngủ, chỉ cho phép tay tôi tùy ý, không được phép vận động.
Khi hỏi nguyên do, câu trả lời là: “Em và anh chưa chứng đắc thiên tôn, trước khi có đạo thể, âm dương khác biệt.
”Đây không phải cố ý đẩy tôi ra xa, bởi vì bản thân cô ấy cũng đang có dáng vẻ phong tình khó kiểm soát.
Tôi là thuần dương nhập đạo, cô ấy là thuần âm nhập đạo, lúc này âm dương giao hợp sẽ phát sinh biến hóa khó lường, so với lúc tôi không có tu đạo trước đây vẫn quá hung hiểm.
Thiên tôn có thể tu đạo thể, có đạo thể rồi sẽ không còn cấm kỵ âm dương nữa.
“Anh có phải đã hối hận khi cưới em rồi không?” Thùy Họa dựa vào ngực tôi hỏi.
“Sao có thể hối hận…”Nói rồi tôi đưa tay vào sâu trong ngực cô ấy, trêu chọc làm cô ấy không dám mở mắt nữa.
Có đủ loại túc mệnh, đủ loại nhân quả, không biết tu bao nhiêu năm mới có được đoạn duyên phúc này với Thùy Họa.
Cho dù chỉ là một hơi thở, một ý nghĩ, một sợi tóc, lòng tôi đều cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Yêu cô ấy sâu đậm, sâu đến không thể đo lường.