Tuy rằng Tạ Lưu Vân nói kỳ hạn là ba tháng, nhưng chúng tôi đều biết rằng cứ kéo dài thêm một ngày thì trong núi Không Minh càng thêm một phần hung hiểm.
Do đó, ba ngày sau chúng tôi đã đem quân rời khỏi thành Thanh Khâu tiến đến Nam Cương.
Lúc này nhân gian đã thiên tai khắp nơi, chỉ có vùng trung nguyên phúc địa là vẫn có thể duy trì thế cân bằng trước đó, nhưng lòng dân vẫn hoảng loạn.
Các thành thị ở quan ngoại đã mất vẻ phồn hoa trước đây, Dã Tiên hoành hành ngang ngược, giữa ban ngày ban mặt đi đâu cũng có thể bắt gặp kẻ ác quỷ giả danh bồ tát.
Đặc biệt là ở vùng biên giới núi Trường Bạch, chúng tôi thậm chí còn bắt gặp Hoàng Bì Tử Tiên chưa hóa hình người mặc quần áo của con người, dắt một người phụ nữ vừa quỳ vừa bò mà đi.
Ở nông thôn nằm sâu trong núi, người dân phải quỳ bái yêu tộc, làm nô lệ để mà sống, cho dù như vậy, thỉnh thoảng vẫn có người sống bị hiến tế, cống nạp cho sói, hổ, báo để thỏa lòng tham của chúng.
Ngạo Hàn kiểm soát đại miếu nhưng lại không hề đóng góp gì trong việc quản lý lũ Dã Tiên, lúc Hồ Tam Thái Gia tại vị, yêu tộc cũng không hung hăng ngỗ ngược như vậy, đổi lại bây giờ là hắn, người còn không bằng chó, đến tôn nghiêm của loài người cũng không có.
Từ Hàn Hoang đến Sơn Hải Quan, những gì chứng kiến trên đường đi đã khiến tôi sát cơ ngút trời.
Tôi không nguyện ý nhìn yêu tộc đội lốt thú, càng không nguyện ý nhìn muôn thú nô dịch bắt nạt con người.
Gặp là phải giết.
Cũng như tôi, Thùy Họa liền muốn đem theo ba nghìn đệ tử Ma đạo tiến giết đại miếu.
Người niệm công đức thì ít, đa số là kẻ muốn thỏa mãn bản năng dã thú.
Giáo điều cho Dã Tiên ở đại miếu là vô ích, sự thật là chúng nên bị giết.
Chỉ tiếc là, hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm để khai chiến với Dã Tiên.
Núi Không Minh mới là đại động của đại yêu, không giải quyết được Cổ Ma Bạch Lý Xuân Thu, chỉ có thể tạm thời để Dã Tiên ở quan ngoại tác quái.
Mang ba nghìn đệ tử Ma đạo hành quân, nếu như không ngự kiếm phi không, thì cho dù chúng tôi hành quân xuyên đêm, cũng phải mất bảy ngày mới đến biên cương Nam Cương.
Không giống lần trước, lần này đạo môn xuất binh khoảng mười vạn, cả nước chấn kinh.
Cho dù diệt thế hạo kiếp có đạo môn ứng kiếp, nhưng ở bốn phía biên giới Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn tôi vẫn nhìn thấy một số lượng lớn người tục thế tập hợp lại, có quân nhân, bác sĩ, người dân thường, kiểu người nào cũng có.
Họ đặt kỳ vọng lớn vào đạo môn chúng tôi, không quản nguy hiểm đi đến Nam Cương, chính là để tiễn đệ tử đạo môn.
Nhìn thấy ánh mắt háo hức mong chờ của bọn họ, lòng tôi nặng trĩu cảm giác sứ mệnh.
Thế nhưng đến khi đệ tử Ma đạo chúng tôi hiện thân, vẫn dấy lên một màn nhốn nháo.
Bởi vì trên cờ hiệu của chúng tôi viết một chữ MA, mà Ma đạo đã biến mất khỏi nhân gian rất lâu rồi, bọn họ không biết trên thực tế Ma đạo chúng tôi cũng là một trong ba nhánh lớn của đạo môn, mà lại đối đãi với chúng tôi như đối đãi với tà ma.
Đặc biệt là khi năm trăm quỷ binh dưới trướng Thùy Họa xuất hiện, càng khiến cho dân chúng khủng hoảng.
Thấy như vậy, trong lòng tôi thở dài một trận.
Có trách chỉ trách Ma đạo biến mất ở Nhân gian quá lâu, người trong thiên hạ đã quên đi giáo lý của Ma đạo rồi.
So với lối cai trị theo cách vô vi của Nhân đạo, phân cấp bậc cao thấp như Tiên đạo, chỉ có chúng sinh bình đẳng hữu giáo vô loài của Ma đạo chúng tôi mới là phù hợp nhất với xã hội trước kia.
Trên thực tế, ba nghìn năm thời đại Mạt Pháp, cho dù Ma đạo không tại thế, nhưng giáo lý vẫn không hề ngừng sinh sôi nảy nở.
Chỉ là so với pháp luật mọi người bình đẳng, giáo lý của Ma đạo chúng tôi càng rộng lớn hơn, bao gồm cả lục đạo, thậm chí là cả tam giới.
Cơn khủng hoảng do Ma đạo dấy lên rất nhanh đã lắng xuống, bởi vì Tạ Lưu Vân đã nhanh chóng an bài các đạo thống lớn bác bỏ tin đồn xấu cho Ma đạo, nói rằng MA này không phải MA kia, là một nhánh của đạo môn.
Ngoài người tục thế ra, biên giới của Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn còn tụ họp hàng vạn âm nhân, thầy trừ tà, Chu Hữu Khả, tiên sinh Hai Ngón, người làm giấy, thần bà thần hán…quy mô vượt xa tiết Hạ Nguyên năm đó ở đàm Cửu Long.
Tôi biết rằng trong bọn họ nhất định có đệ tử Ma đạo, chỉ là trước khi nhìn thấy tia hy vọng Ma đạo tái xuất, họ thà rằng chấp nhận bị Nhân đạo và Tiên đạo đàn áp, cũng không nguyện ý một lần nữa quy nhập cánh cửa Ma đạo.
So với ba vạn đại quân của Nhân đạo, Tiên đạo, Dã Tiên, ba nghìn đệ tử Ma đạo chúng tôi, rõ ràng lại làm họ thất vọng rồi.
Bọn họ không thể hiện ra mặt, cho dù thiên hạ âm nhân đều biết tôi là Ma Đạo Tổ Sư, Thùy Họa là Phá Quân, cũng không hề có ai bước đến kính lễ với bọn tôi cả.
Cũng không phải tất cả mọi người đều im lặng, cuối cùng lúc tôi đứng trong đại quân tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, có một thần bà lên tiếng gọi tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, đó lại là vị thần bà của Tiểu Vương Trang, chính là Vương Trang bị Tiểu Phương náo loạn mà chết trên bờ.
“Đạo tổ, thiên hạ âm nhân đều đang nhìn người, Ma đạo có thể tái xuất hay không, trận chiến này là vô cùng quan trọng.
” Thần bà nói với tôi.
“Ừm.
”