Huyễn ma có thể biến hóa thành bất kì hình dạng nào.
Nghe thì có vẻ phức tạp, nhưng khi nhìn thấy dấu vân tay của Kiêm Hà biến đổi, sau đó triệu hồi một con rồng khổng lồ giống y hệt tôi, tôi đã vô cùng sửng sốt.
Không chỉ ngoại hình của nó giống thôi mà đến thời gian duy trì cũng không lệch một li.
Điểm khác biệt duy nhất ở chỗ Kiêm Hà có vẻ rất cực nhọc, sau khi phong bạo cự long biến mất, trên sống mũi xinh đẹp của cô ấy đã lấm tấm một lớp mồ hôi.
"Sao cô lại làm được?" Tôi hỏi.
"Đây là thiên phú huyết mạch của tộc Huyễn ma chúng tôi.
""Huyết mạch Huyễn ma? Đúng rồi, vậy nếu ta đưa cô ra ngoài có phải sẽ bị Thiên đạo để mắt tới không?" Tôi nghĩ tới vấn đề này, vội vàng hỏi.
"Không đâu, đừng có quên tôi có đạo tâm đó.
""Ừ.
"Bản thân huyết mạch không là gì, cái mà Thiên đạo quan tâm chính là Thái Cổ Thần Ma.
Huyễn ma đã bị tiêu diệt, đồng nghĩa rằng Kiêm Hà cũng giống với A Lê, nếu A Lê có thể bình an vô sự thì Kiêm Hà chắc cũng không sao.
Chúng tôi ở trong huyền quan thêm mấy ngày, đợi đến lúc thực lực hoàn toàn hồi phục, tôi và Kiêm Hà sẽ trở về nhân gian.
"Pháp trận truyền tống ở đâu?" Tôi hỏi.
"Ở trong bức chân dung của Ma Đạo Tổ Sư.
"Kiêm Hà nói, Ma Đạo Tổ Sư giấu pháp trận truyền tống thông với nhân gian ở trong bức chân dung, và chỉ có người có mệnh cách Thất Sát mới có thể khởi động trận pháp này.
Điều này làm tôi nhớ đến bức tranh làm bằng da thú của bộ tộc Đông Di, chắc hẳn nó cũng có tác dụng tương tự, như vậy kể cả khi bùa truyền tống của Tiên đạo Côn Lôn hết hiệu lực, tôi cũng có thể dùng bức tranh để rời khỏi đó.
Ngay lúc đó, tôi đã làm theo cách mà Kiêm Hà dạy, đứng trước bức tranh và lẩm nhẩm: Lục đạo luân hồi, Tam giới mệnh do.
Nhân danh Ma Đạo Tổ Sư, khẩn cầu ra khỏi nơi này, Sắc!Sau khi đọc xong, bức tranh ngay lập tức thay đổi, cảnh tượng trong bức tranh bỗng tuôn ra ngoài, đồng thời hút lấy tôi và Kiêm Hà vào trong.
Tôi và Kiêm Hà trở thành người trong tranh, đứng ngay sau lưng Ma Đạo Tổ Sư.
Nhìn bóng lưng của người đàn ông cao lớn xuất sắc trước mặt, thâm tâm tôi cảm khái vạn phần.
Từ sau khi trở về từ Trấn Hồn Quan, tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ được gặp lại ngài ấy lần nữa.
Tuy biết cảnh tượng trước mắt chỉ là ảo giác, nhưng cảm giác nhìn tận mắt như vậy chân thực vô cùng.
Ngài ấy đứng ở ngay đó, khoác trên mình chiếc đạo bào màu đen, tà áo bay phấp phới dù không có gió.
Tôi để ý tới thanh kiếm Vô Danh ở trên thắt lưng ngài, nó giống hệt Vấn Thiên kiếm trong tay tôi, chỉ khác là sát ý của nó mạnh hơn.
Đây là người đã từng đứng trên đỉnh cao của Nhân tộc, có lẽ đến nay cũng không có ai vượt qua được đạo của ngài ấy.
Ngũ hành ta tùy ý du ngoạn, tứ hải chúng sinh đều có duyên.
Chớ tưởng hùng quan vững như thép, trong cung Vô Danh đầy lời hay.
Cũng chỉ có ngài ấy mới đủ tư cách nói câu này.
Lần đầu nhìn thấy bóng lưng của ngài ở Trấn Hồn Quan tôi cũng không có cảm giác gì, nhưng sau khi trải qua bao nhiêu biến cố, tôi mới hiểu rõ bốn chữ Ma Đạo Tổ Sư này có ý nghĩa như thế nào.
Trong lòng tôi luôn lo sợ, rằng mình sẽ không xứng với sự ủy thác của ngài ấy, sợ rằng gánh không nổi sức nặng của Cờ Chiêu Hồn.
Tuy rằng Phật gia đã nói cái chết của Ma Đạo Tổ Sư có liên quan đến cô ấy, nhưng từ bóng lưng uy nghiêm trước mặt, tôi lại thấy được một hàm ý khác nữa.
Một người như Ma Đạo Tổ Sư sao có thể vì tình riêng mà từ bỏ lí tưởng của chính mình, từ bỏ tín ngưỡng của Ma đạo chứ.
Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.
Chúng sinh bình đẳng, ai cũng nên nhận được giáo dục.
Sở dĩ ông ấy chấp nhận đi vào chỗ chết, có lẽ vì sợ rằng mình sẽ liên lụy tới toàn bộ đệ tử của Ma đạo.
Trời vì ngài ấy mà sinh ra sát cơ, nếu ngài không chết, e rằng sẽ khiến thiên tâm khó yên.
"Đệ tử đời sau Tạ Lan, bái kiến Ma Đạo Tổ Sư.
" Tôi quỳ xuống trước bóng lưng của ngài ấy và hành lễ.
Bóng lưng không có chút động tĩnh nào.
"Ngài ấy không nghe thấy đâu.
" Kiêm Hà nói.
"Tôi biết chứ.
"Ma Đạo Tổ Sư quả thực không nghe thấy, sau khi một bước xuyên qua hư không ở Trấn Hồn Quan, thần niệm còn ở lại nhân gian của ngài ấy đồng thời cũng trở thành tử vật.
Một lúc sau, Ma Đạo Tổ Sư bắt đầu sải bước tiến về phía trước, tôi và Kiêm Hà cũng đi theo sau.
Đi được một lúc, chúng tôi đến trước một vách đá dựng đứng, phía trước đã không còn đường.
Ma Đạo Tổ Sư rút thanh kiếm Vô Danh trong tay ra, một kiếm vừa vung ra liền khiến đất rung núi lở.
Thứ bị vỡ vụn không chỉ có vách đá, mà còn cả vùng hư không.
Sau khi vùng hư không vỡ vụn, Ma Đạo Tổ Sư tiến về phía trước và bóng lưng của ngài ấy cũng biến mất không một dấu vết.