Tảng đá vỡ vụn giữa không trung, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện vô số măng đá sắc bén như lưỡi đao.
Tôi vội vàng đạp không khí bay vút lên cao, trên bầu trời lại giáng xuống hàng ngàn tảng đá khổng lồ.
Trời cao không có lối thoát, độn thổ lại vô vọng.
Pháp thuật trong thiên hạ đều xuất ngũ hành, hiển nhiên có cao thủ Tiên đạo đang núp trong bóng tối điều khiển khí tức Tiên Thiên Mậu Thổ, dàn trận thiên la địa võng hòng vây khốn tôi.
Nếu muốn xuyên thủng vòng vây của nhà giam này, trước hết cần phải tìm nơi ẩn thân của kẻ thi triển pháp thuật.
Trong kỳ môn lục giáp của đạo môn, độn thổ khó phát hiện ra đầu mối nhất.
Côn Lôn vào mùa đông tuyết bay dày đặc, bất luận Tiên đạo hay tiên thể, đều bị tuyết trắng vùi lấp, muốn tìm ra bổn thể của kẻ thi pháp là việc khó càng thêm khó.
Theo thời gian tích lũy, mưa đá trên không trung dần dần che phủ cả màn trời, mà dưới đất dường như không có một chỗ an toàn để đáp xuống.
Nếu như tôi vẫn không thể đột phá vòng vây, chờ tới lúc thiên la địa võng hoàn thành, ngay lập tức thân thể tôi sẽ bị giam lỏng trong cái lồng không có lấy một khe hở, và bị mấy hòn đá bay loạn xạ kia đè ngạt đến chết.
Kiếm thứ nhất của Thất Sát Kiếm được gọi là Anh Hùng Vô Lộ, mà giây phút này tôi thật sự đang trải nghiệm cảm giác anh hùng không còn đường lui.
Chính lúc đó, tôi bỗng nhiên nhớ lại một câu trong kiếm pháp võ đạo: đối với tuyệt thế kiếm khách thì cây cỏ cành trúc hay hòn sỏi cũng đều có thể xem như kiếm.
Trận mưa bão loạn thế trước mắt, ví như tôi lấy kiếm khí để đẩy lùi, thì chỉ biến thành càng chém càng có nhiều đá hơn mà thôi, nhưng nếu tôi dùng cách trái ngược với họ, lấy kiếm khí điều khiển đá vụn, có lẽ vẫn còn một tia sinh cơ.
Nghĩ đến đây, tôi tra kiếm Vấn Thiên vào vỏ, bắt đầu thử khống chế đống đá vụn làm kiếm.
Tim ma là thứ thuần khiết nhất, lúc trong lòng tôi chỉ có kiếm, nó liền tùy ý biến thành kiếm tâm.
Có được kiếm tâm, kiếm khí theo tâm mà phát ra sẽ không tiếp tục chịu ảnh hưởng từ vật thể bên ngoài.
Ngay sau đó, tôi luôn bảo trì trạng thái thấu hiểu kiếm tâm, tập hợp đá vụn hóa thành kiếm hình.
Đá vụn rơi như thác lũ, tôi dùng kiếm khí từng chút từng chút thu gom lại, ngưng tụ ra kiếm thể trên bầu trời.
Từ từ đá vụn tích tụ trong kiếm khí càng lúc càng nhiều, thanh kiếm đá cũng ngày một to hơn.
Một trượng, hai trượng…Cuối cùng hình dạng của thanh kiếm đột phá ba mươi trượng, nặng tầm vạn cân.
Mắt thấy kiếm đá sắp vượt qua phạm vi trọng lượng mà kiếm khí của tôi có thể chịu đựng được, tôi đành cắn răng kiên trì, bởi vì một khi kiếm khí giáng xuống, người nhận lấy phản phệ đầu tiên chính là tôi.
May mắn thay, mưa đá bạo liệt cũng làm hao tổn hết khí tức Tiên Thiên Mậu Thổ của kẻ đó.
Bầu trời cuối cùng không tiếp tục giáng xuống mưa đá, mà măng đá trên nền đất dần dần co rút hòa vào dưới lòng đất.
Chớp mắt một lão đạo có tướng mạo xấu xí gầy gò mặc áo choàng Đạo giáo may bằng vải manh từ trong vách núi đập vỡ đá lao ra, đứng trước mặt tôi.
“Ngươi đã dùng phép thần thông nào thế hả?” Lão đạo nhìn đăm chiêu kiếm đá đang lơ lửng giữa không trung hỏi.
“Thấu hiểu kiếm tâm, kết đá thành kiếm.
” Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi đáp.
“Quả không hổ danh là Ma Đạo Tổ Sư, vậy mà lại có thể lấy kiếm pháp Võ đạo phá vỡ khí tức Tiên Thiên Mậu Thổ của ta, được rồi, xem như ngươi đã qua ải.
” Nói xong lão đạo xấu xí liền muốn rời đi, tôi vội vàng gọi ông ta lại: “Tiền bối xin dừng bước.
” “Chuyện gì?” “Kiếm đá do chính khí tức Tiên Thiên Mậu Thổ của đạo hữu hóa thành, xin hãy thu hồi lại.
” Tôi nói.
Lão đạo mới đầu hơi ngây ra một chút, tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi rồi mới lộ ra nụ cười bí hiểm: “Ta hiểu rồi, thằng nhóc nhà ngươi cũng không thể đỡ được trọng lượng của kiếm đá này.
Tại sao ta phải thu hồi lại chứ? Đây gọi là, trời tạo nghiệt còn thể tránh, tự tạo nghiệt không thể sống đó.
” “Được thôi, nếu tiền bối đã không đồng ý thu hồi lại, vậy thì Tạ Lan chỉ đành trả vật về chỗ cũ rồi.
” Nói xong, kiếm tâm của tôi thôn thổ, dùng sức mạnh của Thất Sát Pháp Quy kiểm soát kiếm đá, quay ngược kiếm giữa không trung, nhắm chuẩn về hướng lão đạo kia.
- Giải thích từ "thôn thổ" là ý chỉ nhập vào rồi lại xuất ra.
Hết giải thích.
Kiếm đá dài chừng ba mươi trượng, cân nặng ước tính tầm vạn cân, thẳng tiến bay vù vù về chỗ lão đạo.
Lão đạo sững sờ trong giây lát, sau đó kinh hãi hoảng sợ vội vàng độn thổ chạy trốn.
Tất cả đều nằm trong dự liệu của tôi, kiếm đá chuyển hướng trên không, tiếp tục đâm sâu vào nơi lão độn thổ lẩn trốn.
Chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm vang vọng, giây kế tiếp lão đạo hét lên thống khổ rồi phá đất bay ra, thân thể tàn tạ cùng sắc mặt sợ hãi không còn một chút máu, ánh mắt oán hận căm hờn nhìn tôi, xem ra thần niệm rõ ràng đã thương tổn đến nguyên thần.
Kiếm đá do tôi dùng kiếm khí ngưng tụ thành, nếu không đánh thương kẻ địch sẽ khiến bản thân tôi chịu phản phệ, bây giờ lão đạo đã bị kiếm đá đánh trọng thương, bản thân tôi tất nhiên cũng thoát ly khỏi nguy hiểm.
Tu vi đã đạt cảnh giới của lão ta mà vẫn tổn thương đến nguyên thần, tối thiểu trong mười năm đừng hòng so chiêu với người khác nữa.
Tu vi càng cao thì vết thương càng khó hồi phục, thế nên người có thể khiến bọn họ bị thương vốn rất hiếm.
Mà kiếm đá này vốn do chính Tiên Thiên Mậu Thổ của lão ta hóa thành, việc thu về đối với lão ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ như trở bàn tay.
Lão không chịu, vậy tôi chỉ có thể làm thế.
Tôi không có lòng muốn hại người khác, nhưng cũng không phải là người dễ bắt nạt đâu.
Thắng được lão đạo, tôi tiếp tục tiến về phía trước.
Leo càng cao, thời tiết càng lạnh dần, vách núi nơi này đã không còn thấy mấy tảng đá nữa, đều bị tuyết bao phủ hết thảy.
Đỉnh băng đảo ngược, giống như con dao sắc bén bay vút lên trời.